Tiểu Sủng Phi

Chương 33: Chương 33: Trùng Sinh (1)




Từ trong bóng tối mịt mùng, Hồng Hi đế chầm chậm mở mắt ra. Ánh sáng đột ngột ùa vào khiến người nhất thời không thích ứng được, thoáng nheo mắt lại.

Bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc của Lý công công:

“Bệ hạ, người đã thức dậy rồi?”

Mất một lúc, Hồng Hi đế mới nhìn rõ được khung cảnh chung quanh mình. Tòa cung điện rộng lớn xa hoa, mỗi một vật bài trí đều là trân bảo trong thiên hạ, nhìn khắp Tử Cấm thành, đây chỉ có thể là Càn Thanh cung. Thật kỳ lạ, rõ ràng người hẳn đã băng hà, bây giờ nên ở trong Cảnh lăng bầu bạn cùng Noãn Nhi mới phải, tại sao lại trở về Càn Thanh cung này?

Hồng Hi đế xoa xoa trán, lại đưa mắt nhìn tới Lý công công, lập tức kinh ngạc. Chỉ thấy dáng vẻ của Lý công công chỉ cùng lắm là ngoài ba mươi, trong khi ông ta trạc tuổi với người, lúc này hẳn đã tóc bạc già nua rồi.

Hồng Hi đế chợt lóe lên một ý nghĩ hoang đường, lập tức nhìn xuống bàn tay của mình. Lúc người mất đi, cũng đã gần sáu mươi tuổi, da dẻ đã nhăn nheo, vậy mà đôi tay của người hiện tại lại tương đối láng mịn, tựa như mấy mươi năm về trước. Hồng Hi đế dù đã trải qua vô số chuyện, trước sự việc kỳ lạ này, vẫn sững sờ bàng hoàng.

Lý công công trông thấy thần sắc của vạn tuế gia hôm nay hơi là lạ, liền khom người, khẽ nhắc:

“Bệ hạ, ngày mai đến kỳ tuyển tú, Tông Nhân phủ vừa dâng lên danh sách các hoàng thân đến tuổi chỉ hôn, xin bệ hạ ngự lãm.”

Nói đoạn, ông cung kính nâng lên một cuộn giấy. Hồng Hi đế mở ra, thấy trong danh sách kia lại có Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử. Ba người bọn họ lý ra đều đã ngoài ba mươi, không thể nào xem là đến tuổi thích hợp chỉ hôn được.

Hồng Hi đế trầm mặc một lúc, cuối cùng vẻ như hờ hững cất tiếng hỏi:

“Lý Đức Toàn, ngươi đã theo trẫm bao lâu rồi?”

Lý công công hoảng sợ, nghĩ rằng mình đã làm gì chọc giận bệ hạ, vội quỳ xuống, đáp:

“Bẩm, nô tài đã theo vạn tuế gia tròn hai mươi lăm năm.”

Bàn tay của Hồng Hi đế thoáng run lên, người khẽ khép mắt lại, đưa tay xoa xoa mi tâm.

Lý công công theo hầu người từ lúc còn ở Đông cung, trước khi người đăng cơ hai năm. Nếu lời ông ta nói là thật, thì hiện tại, đang là năm Hồng Hi hai mươi ba.

Hồng Hi đế đứng dậy, đến trước gương đồng. Chiếc gương lờ mờ phản chiếu lại hình ảnh một nam nhân, tuy rằng đã không còn trẻ trung nữa, nhưng nhìn qua cũng chỉ độ chừng ba mươi tuổi, tuyệt đối không thể là dáng vẻ của một lão nhân gần đất xa trời.

Điều hoang đường ấy, thật sự đã xảy ra.

…………..

Biết được chính mình đã quay trở lại hai mươi năm về trước, Hồng Hi đế cảm thấy thật mông lung mơ hồ. Rõ ràng đã trải qua hai mươi năm thăng trầm sóng gió, chớp mắt một cái, mở mắt ra, lại tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Giống như Trang Chu nằm mơ hóa bướm, lại tự hỏi mình là người mơ thành bướm hay bướm đang nằm mơ thấy mình làm người. Hồng Hi đế chẳng rõ, hai mươi năm kia có phải thật sự đã xảy ra, hay chỉ là một giấc mơ dài hư ảo, vừa tỉnh dậy liền tan biến.

Và còn, Noãn Nhi của người.

Người biết rõ, có một Tô Điềm Noãn tồn tại, là cô bé năm đó người gặp gỡ ở Tô Châu. Nhưng mà, lại không cách nào xác định rằng nàng có phải là Noãn Nhi tồn tại trong giấc mộng dài huyễn hoặc kia không; có phải là Noãn Nhi tri kỷ hiểu chuyện luôn bầu bạn bên cạnh người, sẵn sàng lấy thân mình che cho người trước hiểm nguy, không mưu cầu lợi ích, chẳng tính toán thiệt hơn; có phải là Noãn Nhi mà người một đời yêu thương, cũng hại nàng đau khổ một đời?

Chuyện xưa như mây khói, phảng phất một giấc mộng hư, tỉnh giấc rồi, lại chỉ còn một mình người chấp nhất với những chuyện trong mộng.

Hồng Hi đế thần sắc có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế, đột nhiên lên tiếng hỏi:

“Lý Đức Toàn, tuyển tú năm nay, trong các tú nữ, có phải có con gái của Tô An không?”

Lý công công đáp:

“Dạ phải, thiên kim của Tô đại nhân năm nay đã đủ tuổi tuyển tú, nhất định phải tham gia trong buổi tuyển ngày mai.”

Hồng Hi đế vuốt ve ban chỉ trên ngón tay cái, thần sắc không nhìn ra biểu cảm gì, chỉ nghe người chậm rãi căn dặn:

“Ngày mai, bảo cung nhân lễ độ với nàng ấy một chút, sơ tuyển cũng không cần quá gắt gao, sớm kết thúc để nàng ấy đi nghỉ ngơi. Trữ Tú cung còn Nghênh Sương hiên bỏ trống, sắp xếp cho nàng ấy ở đó đi.”

Hồng Hi đế xưa nay làm việc đều theo quy củ, chưa từng thấy người vì ai mà phá lệ như vậy, Lý công công thoáng giật mình, lại nghĩ tới bên ngoài có tin đồn Đại hoàng tử có tình ý với Tô tiểu thư, có thể bệ hạ đã xác định nàng là con dâu nên mới thiên vị như thế, liền cúi đầu vâng dạ.

………….

Ngày hôm sau, khi ráng chiều hoàng hôn nhuộm vàng bầu trời Tử Cấm thành, đoàn xe của các tú nữ lần lượt đi qua Thần Vũ môn, Hồng Hi đế lẳng lặng đứng trên lầu gác cao nhìn xuống. Các tú nữ tuần tự xuống xe, được nha hoàn đỡ vào trong. Hồng Hi đế quan sát kỹ từng người một, tìm kiếm bóng người quen thuộc ấy. Cuối cùng, người cũng nhìn thấy nàng, chỉ thấy thiếu nữ vận bộ cung trang màu xanh nhạt, tóc vấn Song Bình kế, đôi mắt to tròn lúng liếng, nụ cười ngọt ngào như ướp mật. Giữa muôn hoa kiều diễm sặc sỡ, nhìn thấy nàng, tựa như trông thấy màu xanh êm ả của sông nước Giang Nam, đáy lòng cũng chợt dịu lại, phảng phất đóa lục mai khiêm tốn ẩn mình, nhưng lại không phải làm ra vẻ cao khiết thoát tục, mà lại rất đỗi gần gũi thân quen.

Dung nhan ấy, đã làm bạn cùng người suốt tám năm trong Càn Thanh cung lạnh lẽo, để rồi không ngừng trở đi trở lại trong những giấc mộng chập chờn giữa những đêm trường cô tịch của mười năm cuối đời kia. Dung nhan ấy, tưởng chừng chỉ có thể gặp lại trong hồi tưởng, bây giờ lại đang ở trước mắt người, bằng xương bằng thịt, vui vẻ nói cười.

Hồng Hi đế chợt thấy, cảnh vật trước mắt mình bỗng dưng nhòe đi.

………..

Tối hôm ấy, Hồng Hi đế sai người bỏ vào đỉnh hương ở Nghênh Sương hiên một ít thuốc an thần. Bởi vì Tô Điềm Noãn giỏi về dược thiện, người sợ rằng nàng sẽ nhận ra, nên không trực tiếp cho thuốc vào thức ăn. Có điều, một chút ít thuốc lẫn trong làn hương mỏng manh cũng khiến nàng ngủ mê man, không có sức lực nhấc lên ngón tay.

Trời vừa sụp tối, cánh cửa phòng của nàng đã mở ra, Hồng Hi đế lặng lẽ bước vào, khẽ thật khẽ tiến lại gần giường, ngắm nhìn dung nhan đang say ngủ của nàng. Người vốn dĩ chỉ muốn đến ngắm nàng một chút, sau đó sẽ rời đi, nhưng mà, rốt cuộc lại không thể kiềm chế được bản thân, khẽ vươn tay, âu yếm chạm nhẹ vào gò má của nàng. Làn da của nàng mềm mại mịn màng tựa tơ lụa Tô Châu, vuốt ve bao nhiêu cũng không thấy đủ, Hồng Hi đế liền ngồi xuống mép giường, cúi người khẽ hôn lên trán nàng, mắt nàng, mũi nàng. Cuối cùng, là làn môi mềm mại tựa cánh hoa.

Trong ký ức của người, đã mười năm người không thể chạm vào nàng. Nhớ nhung trong mười năm ấy, chỉ một nụ hôn phớt trên môi, không thể nào đủ lấp đầy. Người càng muốn nhiều hơn, chẳng biết từ lúc nào, người đã nằm lên giường, áp trên người nàng, say sưa gặm cắn chiếc cổ trắng muốt của nàng, bàn tay từ từ lướt xuống dưới, luồn vào trong mép áo. Không đủ, chỉ cách một lớp áo yếm chạm vào nàng thôi vẫn không đủ, người toan đưa tay cởi ra thắt lưng của nàng, nhưng lại giật mình sực tỉnh táo lại. Không được, nàng còn là hoàn hoa khuê nữ, nếu tùy tiện được sủng hạnh khi chưa có danh phận gì, tất sẽ bị người khác khinh thường. Người đã khiến nàng chịu thiệt một đời, lần này nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn, không thể làm cho nàng bị người ta đàm tiếu nữa.

Hồng Hi đế cố gắng khắc chế dục vọng, vòng tay ôm lấy nàng, cứ thế cho đến khi trời gần sáng, người mới rời đi.

……………..

@Tác giả: Có bạn bảo phần “Tiền kiếp” giống Bộ Bộ Kinh Tâm, thật ra thì chính xác hơn là giống với Thanh sử, bởi vì ban đầu mình đã nói là truyện hư cấu dựa trên lịch sử có thật, rất nhiều chi tiết đều lấy từ sử ra. Nguyên mẫu nữ chính là Mật phi Vương thị - một sủng phi người Hán của Khang Hi gia, có cha làm quan ở Tô Châu, cái chết của Trường An lấy từ sự kiện Dận Giới – con trai của Mật phi bị bệnh và qua đời tại Nhiệt Hà hành cung, trở thành một trong những lý do khiến Khang Hi phế Thái tử lần thứ nhất. Nguyên mẫu của Quách Minh Châu là Bát phúc tấn Quách Lạc La thị, cháu gọi Nghi phi (phi tần của Khang Hi) bằng cô. Trong “Bộ bộ kinh tâm”, Bát phúc tấn có con trai, thực ra điều này là sai với lịch sử, bởi thực tế Quách Lạc La thị cả đời không sinh được con, chính vì vậy mà Bát a ca nhiều lần bị cha và anh mắng trước quần thần bởi sợ vợ đến tuyệt tự, cũng chính điều này khiến mình ấn tượng và xây dựng nhân vật dựa trên hai vợ chồng nhà Bát. =) Kết cục của Quách Lạc La thị thảm y như truyện, bị đốt xương nghiền tro nên không thể nào hợp táng với Bát a ca được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.