Ngày tuyển tú trên điện hôm ấy, Hồng Hi đế phải lần lượt gặp qua hàng trăm thiếu nữ, người ngoài nhìn vào ngỡ rằng là diễm phúc, kỳ thực, đối với người mà nói, đó lại là quá trình nhàm chán đến cùng cực. Cho dù tất cả đều là mỹ nhân, gặp nhiều cũng hóa thành dung chi tục phấn, huống hồ đám mỹ nhân này ai ai cũng tìm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của người, nhìn thôi đã thấy phiền.
Đến gần trưa, Hồng Hi đế mới chờ được người mà mình muốn chờ. Chỉ thấy Tô Điềm Noãn cúi đầu bước vào cùng chín tú nữ khác, trang điểm phục sức trên người nàng đều rất nhạt nhòa, không lộng lẫy sặc sỡ, cũng không cố làm ra vẻ đơn sơ giản dị không vướng bụi trần như Lưu thị kia, chỉ sang trọng vừa đủ để không gây chú ý, lại không để lộ vẻ đẹp của nàng.
Trong giấc mộng kéo dài hai mươi năm kia, ban đầu Hồng Hi đế cũng không có ấn tượng gì sâu đậm về nàng, chỉ nhớ đó là tiểu cô nương ở Tô Châu năm ấy, cho nên đối với nàng có chút ôn hòa hơn người khác. Lần này, có lẽ là trong mắt mình tình nhân hóa Tây Thi, Hồng Hi đế nhìn nàng, càng nhìn lại càng cảm thấy không có chỗ nào là không khả ái đáng yêu, rõ ràng nàng không làm gì cả, lại luôn khiến lòng của người mềm ra, chỉ muốn ôm nàng vào lòng yêu thương.
Hồng Hi đế tuy nội tâm đầy những suy nghĩ mờ ám kia, ngoài mặt thần sắc vẫn trầm tĩnh như nước, không hề có chút khác thường gì, chỉ là ánh mắt như có như không vẫn luôn đặt trên người Tô Điềm Noãn từ khi nàng vừa bước vào. Lý công công hầu hạ bên cạnh người nhiều năm, quen nhìn sắc mặt người, trông thấy ánh mắt ấy, trong lòng đã lờ mờ đoán hiểu.
Hồng Hi đế tuy trong mắt chỉ nhìn thấy “con thỏ trắng” của mình, nhưng cũng trông thấy Lưu thị toàn thân bạch y kia, mày khẽ nhíu lại. Người còn nhớ, kiếp trước nàng ta chỉ được sắc phong làm đáp ứng, nhưng vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo thanh cao. Ban đầu, người quả thực có chút hứng thú với nàng ta, dù gì bản năng của nam nhân chính là chinh phục, một nữ nhân như con ngựa hoang bướng bỉnh rất dễ khiến bọn họ chú ý, nhưng mà, cái sự chú ý ấy cách tình yêu một quãng rất xa. Sau khi có Tô Điềm Noãn, người nhanh chóng lãng quên Lưu thị. Nàng ta lại đang chìm đắm trong hư vinh trước kia, ngang nhiên bất kính với Tô Điềm Noãn, còn nhắc đến quá khứ của nàng với Đại hoàng tử với vẻ khinh miệt. Tuy rằng kết cuộc của Lưu thị cũng không tốt đẹp gì, nhưng Tô Điềm Noãn vẫn đã vì những lời của nàng ta mà tự dằn vặt mình một quãng thời gian.
Lần này, có thể bắt đầu lại một lần nữa, Hồng Hi đế tất nhiên không muốn đặt bất cứ mối phiền phức nào ở hậu cung, liền tùy tiện lấy một cớ kéo nàng ta ra ngoài trừng phạt. Đế vương chính là như vậy, khi vừa ý thì đó là bạch y thoát tục, lúc chán ghét thì lại trở thành áo tang trù rủa hoàng đế. Đúng hay sai, chỉ nằm ở một câu của thiên tử.
Sau khi Lưu thị bị đưa xuống, lý ra Hồng Hi đế chỉ cần giữ lại thẻ bài của Tô Điềm Noãn, ban hoa cho những kẻ khác, vậy là xong. Nhưng mà, người đột nhiên lại muốn nghe giọng nói của nàng, liền lên tiếng vờ hỏi Lý công công nàng là ai. Dáng vẻ căng thẳng của nàng khiến người cảm thấy có chút buồn cười, lại rất nhanh che giấu ý cười nơi đáy mắt, ra vẻ lạnh nhạt bảo:
“Ngươi tên là gì, nói cho trẫm nghe.”
Tô Điềm Noãn nhẹ cất giọng đáp:
“Bẩm bệ hạ, thần nữ họ Tô, khuê danh Điềm Noãn, là chữ “điềm” trong “phong điềm”, “noãn” trong “nhật noãn”, lấy ý từ câu “Phong điềm nhật noãn đãng xuân quang”. Phụ mẫu ban cho tên ấy, ký thác mong ước thần nữ được một đời bình an hạnh phúc, trọn kiếp ấm áp như ngày xuân.”
Giọng nói này, như vang vọng lại từ những hồi ức xa xăm, đêm đêm văng vẳng trong những cơn mộng mị.
Mười hai năm đằng đẵng, tưởng chừng như đã vĩnh viễn không còn nghe thấy thanh âm ngọt ngào của nàng nữa.
Người nén lại cảm xúc mãnh liệt muốc bộc phát trong lòng, khẽ cười, nói:
“Quả là một cái tên hay. Giữ lại thẻ bài đi.”
Kỳ thực, người chỉ là một nam nhân ích kỷ. Rõ ràng biết mong ước lớn nhất của nàng ở kiếp trước chính là có thể rời khỏi Tử Cấm thành này, đến chết đi cũng không muốn làm ma nơi đây. Nhưng mà, người vẫn ích kỷ muốn giữ nàng lại, trói chặt nàng ở bên mình, cũng giống như kiếp trước đã từng làm trái lại di nguyện của nàng, khăng khăng đưa nàng vào Cảnh lăng hợp táng.
Cho nên, chỉ có thể nói, được người yêu thương, là may mắn, cũng là bất hạnh.
... ...... .....
Đêm đó, Triệu Thành Duệ đến tìm người, quỳ xuống nói:
“Phụ hoàng, nhi thần cùng con gái của Tô đại nhân lưỡng tình tương duyệt, xin phụ hoàng ban hôn cho chúng con.”
Hồng Hi đế nghe thấy bốn chữ “lưỡng tình tương duyệt”, trong lòng tự dưng bốc lên lửa giận. Biết rõ nàng vốn nên là chính thê của hắn, tính ra thì người mới là kẻ vung đao đoạt ái, nhưng bản tính độc đoán tích tụ từ mấy mươi năm ngồi trên long ỷ khiến người chỉ cảm thấy Triệu Thành Duệ thật là tên nghịch tử, dám mơ tưởng tới đích mẫu!
Hồng Hi đế nén giận, duy trì vẻ lạnh nhạt, hờ hững bảo:
“Trẫm tự có dự liệu, lui ra đi.”
Triệu Thành Duệ vốn sợ hãi phụ hoàng, không dám dây dưa nhiều lời, chỉ đành lui ra.
Hồng Hi đế viết xong chiếu chỉ sắc phong ngày mai, liền đứng dậy rời khỏi cung, lại không dùng đến ngự liễn. Lý công công biết được người muốn đi đến đâu, tinh ý căn dặn cung nhân không cần đi theo.
Trữ Tú cung không gần Càn Thanh cung, nhưng cũng không quá xa, người có khinh công, đi một lúc đã tới. Giờ này, Tô Điềm Noãn đã ngủ rất say. Người nhẹ nhàng bước vào, đưa tay vuốt tóc nàng.
Đường đường là một quân vương, lại phải làm chuyện lén lút như hái hoa tặc thế này, Hồng Hi đế cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ. Người khẽ nằm xuống bên cạnh, ôm nàng vào lòng. Lần này, người đã kiềm chế tốt hơn, chỉ đơn thuần ôm nàng ngủ đến sáng, không hề động tay động chân.
Hồng Hi đế nhìn dung nhan say ngủ đầy an tường của nàng, khẽ cười khổ. Không ngờ người cũng có ngày hôm nay, rõ ràng ôn nhu hương trong lòng, lại phải làm Liễu Hạ Huệ [1], thật là vừa ngọt ngào, lại vừa giày vò.
... ...... ....
Ngày hôm sau, thánh chỉ hạ xuống, ban hôn cho Đại hoàng tử với Tần Thục Viện – con gái của Công bộ thị lang Tần Hồng. Về phần Nhị hoàng tử phi, Hồng Hi đế đã biết Phí thị lòng dạ rắn rết, tất nhiên sẽ không để nàng ta bước vào hoàng thất, cho nên Nhị hoàng tử được chỉ hôn với Hứa thị - con gái của Tổng đốc Lưỡng Quảng. Đến lượt Tam hoàng tử, Hồng Hi đế trầm mặc một lúc, vẫn hạ bút ban hôn cho chàng ta với Quách Minh Châu.
Đế vương thuật, phải chú trọng cân bằng. Bất cứ lúc nào, cũng không thể để trong triều chỉ có một thế lực độc tôn. Cho nên, người phải tạo ra những đối trọng, để bọn họ kiềm hãm lẫn nhau. Dù biết rõ có những kẻ lòng lang dạ sói, vẫn không thể thẳng tay trừng trị. Bởi vì, nếu mất đi kẻ này, sẽ không có ai kiềm hãm kẻ kia. Người biết, cất nhắc Triệu Thành Tư, chính là nuôi dưỡng một con sói. Nhưng mà, lần này, người sẽ không để con sói ấy ẩn mình trong bóng tối nữa. Đặt chàng ta dưới ánh sáng để thuận tiện quan sát nhất cử nhất động, mới có thể yên tâm.
Hàng loạt những thánh chỉ không ngờ tới của người khiến tiền triều hậu cung đều chấn động.
Chấn động nhất, tất nhiên là việc sắc phong Tô Điềm Noãn làm Ninh phi. Bởi vì, tú nữ sơ phong phi vị là chưa từng có tiền lệ trong hậu cung Đại Lương.
Có vết xe đổ của giấc mộng tiền kiếp kia, Hồng Hi đế không giấu nàng trong Càn Thanh cung nữa, chỉ sợ nàng lại u uất thành bệnh, liền ban cho nàng cung Trường Xuân, cung điện này ở nơi không quá hẻo lánh, cũng không quá nhộn nhịp, vừa khéo thích hợp với nàng, không nhiệt tình nhập thế, cũng không chán chường lánh đời. Trường Xuân, Trường Xuân, chỉ mong đời này, nàng có trọn kiếp ấm áp vui vẻ như xuân.
--- -----
*Chú thích:
[1] Liễu Hạ Huệ: Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.