Mặc Lôi Đình, cha của Mặc Ngôn, là người cầm quyền tòa căn cứ này, ông nắm giữ lực lượng quân sự bên trong căn cứ, đông đảo dị năng giả là thủ hạ dưới trướng.
Hơn nữa Thẩm gia, Chung gia và mấy nhà còn lại thả cổ tay hắn cường ngạnh (?), ở trong căn cứ không phải là người có thể một tay che trời nhưng cũng gần là như thế.
Thân phận đám người Mặc Ngôn tự nhiên là nhờ bậc cha chú, nước lên thì thuyền lên mà, trong căn cứ có rất nhiều người muốn nịnh bợ bọn họ. Tiếc là ngày thường họ hành tung bí ẩn, không phô trương, mấy kẻ thích vỗ mông ngựa muốn tìm cũng chẳng thấy bóng người.
Chưa kể họ rất ít khi sử dụng đặc quyền, còn hay chạy lung tung bên ngoài, thế nên sự tồn tại của cả đội gần như bằng không, người đã gặp qua bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Xe một đường chạy qua cửa nhỏ thông đến nội thành căn cứ. Trong căn cứ chia làm hai, nội thành dành cho những người có thực lực, có thân phận còn phần lớn dân thường sống ở ngoại thành. Nếu so sánh giữa hai thành thì rìa ngoài hỗn loạn hơn nhiều.
Mặc Ngôn lấy mũ từ trong không gian của Hoàng Khiếu đội lên đầu tiểu tang thi, sau đó khoác một chiếc áo choàng đen cho cậu, bọc kín từ đầu tới chân, xong xuôi mới ôm tiểu tang thi xuống xe.
Tiểu tang thi lẳng lặng ngồi trên cánh tay Mặc Ngôn, vùi đầu vào hõm cổ của anh, người ngoài nhìn vào chỉ thấy được một cục màu đen, một sợi tóc cũng chẳng thấy nổi.
Đứng ở cửa đón tiếp xe Mặc Ngôn là người phụ trách an ninh của căn cứ, Tôn Nhuận Chi. Nhìn thấy Mặc Ngôn ôm một người xuống xe, thái độ cẩn thận vô cùng, y không khỏi tò mò ngắm thêm vài lần.
Vị thái tử gia này trước kia thanh tâm quả dục, không hiểu phong tình, bất kể nam nữ sáp lên ngay cả một ánh mắt cũng khó có được. Mà hiện giờ vị này lại ôm một người như bảo bối.
Tôn Nhuận Chi càng nghĩ càng tò mò, muốn xem xem người được ôm trong lòng ngực là nhân vật phương nào mà tài ba đến độ làm thái tử gia đổ gục.
Mặc Ngôn nhận thấy sự dòm ngó của Tôn Nhuận Chi, lạnh lùng liếc mắt một cái, Tôn Nhuận Chi cả kinh, lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Mặc Ngôn thu hồi ánh mắt, nâng mông tiểu tang thi, một tay đặt sau lưng, quay đầu nói với Thẩm Thiên.
“Các cậu đi bàn giao nhiệm vụ, tôi ôm bảo bối nhi về trước.”
Thẩm Thiên gật đầu.
Bảo bối nhi?
Tôn Nhuận Chi đứng ở một bên nghe mấy chữ đó như sét đánh ngang tai.
Mặc Ngôn cùng mấy người Thẩm Thiên có một căn biệt thự riêng thuộc về tiểu đội, lúc trước mỗi khi về căn cứ họ rất ít ở lại đây cùng nhau mà phần lớn là quay về gia đình và hưởng thụ đãi ngộ chăm sóc của mọi người.
Nhưng mà bây giờ có thêm tiểu tang thi, mang cậu về nhà có hơi kì quái, Mặc Ngôn cuối cùng quyết định đem tiểu tang thi tới biệt thự chung.
Mặc Ngôn rửa mặt cho cậu, tròng vào đồ ngủ mềm mại rồi ôm tiểu tang thi xuống phòng bếp dưới lầu nấu đồ ăn. Tiểu đội trở về gấp gáp để bàn giao nhiệm vụ, bọn họ mấy ngày mấy đêm đều gặm lương khô, một miếng đồ ăn nóng hổi cũng không có để ăn.
Rốt cuộc được về nhà, Mặc Ngôn nhất định phải khao bản thân một bữa. Đồ ăn vừa bưng lên bàn, Thẩm Thiên cũng về tới.
“Lão đại, mới nãy bác nhà hỏi anh đâu, hơn nữa tên Tôn Nhuận Chi chắc chắn canh lúc chúng ta không ở đó, đem chuyện của tẩu tử nói cho bác rồi. Anh tính toán làm sao?”
Trương Lập Tân nỗ lực lùa cơm, miệng lanh lẹ nói. Hắn vô cùng lo lắng a, người nhà của lão đại có thể cởi mở như bọn họ mà tiếp thu chuyện của tẩu tử sao?
Thời điểm này nhân loại căm thù tang thi đến tận xương tủy, viện nghiên cứu bắt thật nhiều tang thi để nghiên cứu chủng loại virus, nếu thân phận của cậu bị phát hiện, cái viện kia muốn tới bắt tiểu tang thi thì làm sao bây giờ?
Không chỉ thế, một đám kẻ thù mà biết bọn họ mang tang thi về căn cứ sẽ thừa nước đục thả câu, không chừng còn ảnh hưởng đến cả gia tộc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Lập Tân ăn cơm cũng không ngon nữa.
Sầu!
“Thuận theo tự nhiên.”
Mặc Ngôn nhàn nhạt nói.
Mấy vấn đề này trước đó Mặc Ngôn ắt hẳn đã nghĩ tới, nhưng anh không có cách nào ném tiểu tang thi ở bên ngoài, nếu che giấu cẩn thận sẽ không có ai phát hiện nổi.
Mặc Ngôn quay đầu nhìn tiểu tang thi ngây thơ ngồi kế bên đang ăn tinh hạch, chỉ còn cách để bảo bối nhi chịu chút ủy khuất thôi.
Sắp tới xem ra anh phải tiếp nhiều nhiệm vụ ngoài thành hơn, mùi nhân loại trong căn cứ quá nồng, dù sao em ấy bản chất vẫn là tang thi, ở lâu sẽ không thoải mái.
Cơm nước xong không bao lâu, Mặc gia bên kia sai người sang gọi Mặc Ngôn về nhà một chuyến, người tới là một quan quân hay ở bên cạnh Mặc Lôi Đình. Nói vòng nói quanh, ẩn ý là đem tiểu tang thi đi chung.
Mặc Ngôn giả vờ nghe không hiểu, đưa tiểu tang thi trở về phòng, trấn an cậu một hồi mới đi chỗ Mặc gia. Trong phòng, tiểu tang thi an tĩnh ngồi ở mép giường mềm mại, tròng mắt đỏ tươi giật giật.
Ngày thứ hai, Mặc Ngôn nói một tiếng với mấy người tiểu đội rồi một mình đi tiếp cả đống nhiệm vụ, sau đó lái xe chở tiểu tang thi ra khỏi căn cứ. Lần này Thẩm Thiên và những người khác không đi theo nữa.
Xe hai người đi vào một thôn trang im ắng, ngẫu nhiên nhìn thấy mấy con tang thi lang thang trên đường. Mặc Ngôn vừa lái xe vừa mở cửa sổ, tiện tay giải quyết sạch sẽ.
Đây là một thôn hoang vu, ngoại trừ mười mấy tang thi ở ngoài, trong thôn không có người sống. Mặc Ngôn trực tiếp tìm một phòng ở tốt nhất, sau đó ôm tiểu tang thi lên lầu.
Lần này Mặc Ngôn mang tiểu tang thi đi chủ yếu là muốn thăng cấp cho cậu, bởi vì không rõ nếu tiểu tang thi tiến đến cấp năm sẽ có dị tượng sinh ra hay không, nên để đảm bảo an toàn thì anh quyết định rời căn cứ.
Dị năng của tiểu tang thi hiện giờ là cấp bốn đỉnh cấp, chỉ cần thêm một mồi lửa sẽ chạm đến cấp năm. Mặc Ngôn tâm tình vô cùng vui sướng nghĩ đến sau khi thăng cấp tiểu tang thi có thể sinh ra biến hóa.
Anh cầm ra tinh hạch nhận được từ lần làm nhiệm vụ trước và tinh hạch cấp bốn hệ phong bữa hổm tiểu tang thi cho anh.
Mặc Ngôn đã chuyển hóa tinh hạch thành không có thuộc tính, thuộc tính bên trong tinh hạch có khả năng bị thay đổi nhưng trong quá trình sẽ xảy ra sự xói mòn năng lượng, cho nên bình thường các dị năng giả đều là trao đổi ngang giá trị, rất ít người chịu động thủ thay đổi thuộc tính vì không lời mà còn lỗ.
Mặc Ngôn làm vậy sở dĩ là bởi hiện giờ tuy anh có tinh hạch cấp bốn dù bị hao hụt một chút nhưng so với tinh hạch cấp ba thì năng lượng vẫn khổng lồ gấp bội.
Mặc Ngôn ôm tiểu tang thi hôn hôn.
“Ngoan, bảo bối, ăn vào đi.”
Tiểu tang thi nhìn tinh hạch trong tay Mặc Ngôn, chỉ chỉ anh.
“Tất cả đều cho em, lão công muốn nghe em nói chuyện, chờ em trở nên lợi hại thì lại đánh tang thi lấy tinh hạch cho lão công, được không?”
Tiểu tang thi nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi, một lát sau, cậu tiến đến trước mặt Mặc Ngôn, động tác ngây ngô cọ cọ môi anh, sau đó cầm tay Mặc Ngôn tỏ ý muốn được đút ăn.
Mặc Ngôn nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Bảo bối nhi của anh quá đáng yêu.
Trên tay Mặc Ngôn là một viên cấp bốn và mười viên cấp ba, anh đút cậu từng viên một, cuối cùng toàn bộ tinh hạch đều nằm trong bụng tiểu tang thi.
Đến khi ăn xong, Mặc Ngôn nhìn tiểu tang thi không chớp mắt, đợi một hồi vẫn không thấy tiểu tang thi có biểu hiện gì muốn thăng cấp, anh có chút buồn bực.
Dựa theo anh quan sát gần đây, đống tinh hạch đó phải là dư dả để tiểu tang thi tấn cấp, mà hiện tại tiểu tang thi một chút động tĩnh cũng không có.
Anh nghĩ nghĩ, từ trong không gian lấy ra tinh hạch cấp hai, chuẩn bị tiếp tục đút tiểu tang thi ăn. Nếu như vẫn chưa đủ, ngày mai anh hẳn là cần ra ngoài tìm tang thi cấp ba rồi.
Tinh hạch vừa đưa đến bên miệng, tiểu tang thi đột nhiên đẩy mạnh Mặc Ngôn ra, sau đó hét lớn một tiếng, từ trong thân thể tràn ra một luồng ánh sáng đỏ rực.
Cả người tiểu tang thi chìm trong thứ ánh sáng màu đỏ ấy, một đạo ánh sáng xuyên qua căn phòng, bắn thẳng đến phía chân trời, nhuộm đỏ cả bầu trời.
“Trăng máu!”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ở bên ngoài nhìn thấy ánh trăng đỏ tươi sôi nổi thốt lên kinh ngạc, sắc mặt mỗi người một vẻ nhưng đều ngưng trọng lên.
Từ sau mạt thế, mỗi lần bầu trời có dị tượng đều mang đến tai ương, vầng trăng máu này thật sự làm lòng người run sợ. Nhân loại đã hứng chịu quá đủ các loại thiên tai.
Đồng thời, các căn cứ lập tức mở hội nghị khẩn cấp, quân đội và tiểu đội dị năng nối đuôi nhau lần theo ánh trăng để tìm kiếm ngọn nguồn của dị tượng.
Những chuyện này Mặc Ngôn cũng không biết, anh đang đứng cách tiểu tang thi không xa, vừa lo lắng vừa chờ mong mà nhìn tiểu tang thi đang bị ánh sáng đỏ bao phủ.
Qua khoảng nửa giờ, ánh sáng dần dần phai nhạt đi, lộ ra tiểu tang thi ở bên trong.
Tiểu tang thi đứng thẳng tắp, đôi mắt gắt gao nhắm lại, làn da tái nhợt như cũ, nhưng khác với ban đầu, một chút sinh cơ lại hiện ra, không còn tĩnh mịch nặng nề như trước.
Tiểu tang thi chậm rãi mở to mắt, đôi mắt đỏ tươi trong nháy mắt làm Mặc Ngôn đứng hình. Mắt cậu giật giật, trong mắt như có tia sáng nở rộ lấp lánh, nếu nói đôi mắt cũ chỉ là hạt châu vô cảm thì bây giờ đã trở thành viên thủy tinh sáng trong.
Đẹp kinh người.
Thời điểm cậu vừa mở mắt, Mặc Ngôn có thể cảm nhận sự thay đổi của cậu ngay, niềm sung sướng dâng trào, quả nhiên anh đã nghĩ đúng, tang thi thăng cấp khiến bề ngoài trở nên giống con người hơn.
Cặp mắt kia không còn lạnh băng nữa mà có được hạt giống cảm xúc của nhân loại.
Mặc Ngôn nhìn thần sắc ngây thơ trong đôi mắt cậu, vui sướng khôn xiết, không hề khắc chế tiến lên một bước ôm chặt cậu vào trong ngực.
“Bảo bối, có thể nói chuyện không?”
Anh mong đợi nhìn tiểu tang thi.
“Gọi tên anh, Mặc Ngôn.”
“Rống.”
Tiểu tang thi vui mừng mà kêu một tiếng...
__________________________
Hi chương mới nè cả nhà.