Tiếng rống quen thuộc làm Mặc Ngôn có chút mất mát, anh ôm tiểu tang thi ngồi ở trên giường, kiên nhẫn lặp lại.
“Mặc, Ngôn.”
Gằn từng chữ một, rất là nghiêm túc.
Tiểu tang thi nghiêng đầu.
“Rống, rống.”
Có lẽ cấp bậc của em ấy chưa đủ, Mặc Ngôn lạc quan nghĩ, anh hôn hôn đôi mắt của tiểu tang thi, hiện giờ nó đã biết vui biết buồn giống một người bình thường.
“Là anh hơi nóng nảy.”
Anh phải đi săn giết càng nhiều tang thi thu hoạch tinh hạch, đợi tiểu tang thi lên cấp sáu hoặc cấp bảy là sẽ biết nói chuyện liền thôi.
Định ra kế hoạch xong Mặc Ngôn thả lỏng tâm tình, ôm tiểu tang thi nhẹ giọng nói chuyện, đặc biệt là cặp con ngươi làm anh phá lệ yêu thích, nhịn không được hôn một cái, rồi thêm cái nữa.
Tiểu tang thi yêu thích Mặc Ngôn thân mật với cậu, đôi mắt màu đỏ lấp lánh không ngừng, ngẫu nhiên ngẩng đầu dùng môi cọ loạn trên mặt Mặc Ngôn.
Mát mát lạnh lạnh lại mềm mại, xúc cảm so với trước khi thăng cấp tốt hơn rất nhiều.
Mặc Ngôn bị tiểu tang thi nhiệt tình cọ không khỏi có chút tâm ý viên mãn, rất muốn ngay tại chỗ hóa thành cầm thú nhưng cuối cùng anh vẫn từ bỏ ý niệm ấy, đứng đắn làm một chính nhân quân tử.
Hít một hơi thật sâu làm bản thân bình tĩnh lại sau đó vỗ vỗ cặp đào nhỏ mới có thêm chút thịt của tiểu tang thi.
“Thật là một tiểu yêu tinh.”
Tiểu yêu tinh tang thi ngốc nghếch tưởng mình được khích lệ, cao hứng tác tung tác quái trên người Mặc Ngôn.
Người nào đó cảm thấy thân thể muốn nổ mạnh, quá đáng hơn là tiểu tang thi không biết vô tình hay hữu ý mà đặt bàn tay lạnh băng ở cái chỗ anh không thể miêu tả được.
Rõ ràng là tay em ấy lạnh nhưng ma sát chỗ đó lại làm lửa trong người anh cháy bừng bừng vô cùng mãnh liệt, dựng hẳn một chiếc lều lớn ngay giữa đũng quần.
Dục vọng vừa mới bị áp xuống lại như dã thú muốn phá tan xiềng xích thoát ra.
Cánh tay của Mặc Ngôn ôm trọn vòng eo của tiểu tang thi, anh quyết định không để bản thân chịu thiệt, bàn tay to theo đường cong trượt xuống sau đó chậm rãi mò đến phía trước cầm lấy tay của cậu.
Tiếng đạp thắng chói tai vang lên.
“Cẩn thận chút, ánh sáng đỏ chính là phát ra từ chỗ này, chưa thể xác định rõ là thứ gì, ba người một nhóm, có tình huống lập tức bẩm báo.”
Ngay khi Mặc Ngôn đang tính toán lôi kéo tiểu tang thi làm một ít chuyện cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, tai anh nghe được thanh âm cách đó không xa.
Ánh sáng đỏ?
Khoan đã, đó không phải là ánh sáng xuất hiện lúc bảo bối nhi nhà anh thăng cấp sao?
Không kịp tự hỏi nhóm người nọ tại sao biết, tại sao tìm được nơi này, Mặc Ngôn buông tay tiểu tang thi, trong lòng đã không còn tâm tư làm chuyện ấy, lấy áo choàng bọc cả người cậu kỹ lưỡng sau đó cầm lấy đèn pin và bế tiểu tang thi lên, từ cửa sổ nhẹ nhàng lén lút nhảy xuống, biến mất trong bóng đêm.
“Bên kia vừa mới có ánh sáng vụt qua?”
Năm sáu chiếc xe dừng ở cửa thôn, tổng cộng trên dưới hơn hai mươi người, tất cả đều là dị năng giả, bọn họ đang phân tổ hành động, đột nhiên một người chỉ vào căn nhà Mặc Ngôn vừa chuồn đi la lên.
Người dẫn đầu nhìn theo phương hướng người nọ chỉ, chỉ thấy trong thôn một mảnh đen kịt, nhưng hắn cũng không hoài nghi lời nói của người đó.
Hắn gọi ra từ đội ngũ năm sáu người, phân công những người khác chia hướng để tìm, mang theo tiểu đội đi đến chỗ nhà Mặc Ngôn ở lúc trước.
Mặc Ngôn ôm tiểu tang thi không tiếng động di chuyển vào trong núi ở phía sau thôn. Anh đặc biệt chọn thôn này vì xung quanh hẻo lánh, dân cư thưa thớt và cách các căn cứ lớn rất xa.
Khi đó Mặc Ngôn chọn cái thôn như vậy để phòng ngừa tiểu tang thi thăng cấp tạo ra động tĩnh quá lớn, người ta dễ dàng tìm tới.
Anh cũng không hẳn là sợ xung đột với con người, chủ yếu anh muốn tránh phiền toái, bảo vệ tiểu tang thi là điều hiển nhiên nhưng anh cũng không muốn đứng bên phe đối lập, dù sao anh và họ đều là nhân loại.
Chỉ là không nghĩ tới, gần đây lại có một nhóm dị năng giả, hơn nữa trong vòng thời gian ngắn ngủi đã tìm được cái thôn hoang vu này. Cũng may Mặc Ngôn sớm đem xe bỏ vào không gian.
Thôn rất nhỏ, phòng ở cũng ít, bởi thế Mặc Ngôn mới có khả năng nghe được thanh âm ồn ào của người khác khi bọn họ vừa đến cửa thôn.
Các dị năng giả nhanh chóng lục soát trong thôn, nhưng dù tìm kiếm cẩn thận thế nào cũng không thấy được đồ vật bọn họ muốn, bất kể là bảo vật quý giá mà họ đã tưởng tượng hay sự nguy hiểm cực độ đều không thấy vết tích.
Mặc Ngôn cùng tiểu tang thi chạy như bay trên núi.
Xác định tiểu đội kia không tiến lên theo, anh tùy ý tìm một chỗ giữa rừng dựng lều. Trong lều, ánh đèn pin yếu ớt chiếu sáng, Mặc Ngôn ôm tiểu tang thi, thật cẩn thận tháo băng gạc trên mặt và cổ cậu.
Vốn dĩ lúc ở trong thôn Mặc Ngôn đã muốn nhìn vết thương trên người tiểu tang thi có đỡ hơn chút nào sau khi thăng cấp không, kết quả là bị tiểu tang thi câu dẫn, trong đầu một mực nghĩ đến làm chuyện người lớn.
Rốt cuộc bị người ta phá hư, cái nào cũng làm không được. Bây giờ an ổn Mặc Ngôn mới nhớ tới chính sự. Băng gạc từ tốn rơi xuống, lộ ra diện mạo chân thật bên trong.
Da thịt hư thối có mùi kinh khủng ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một làn da tái nhợt bóng loáng. Mặc Ngôn cẩn thận giơ tay, ngón trỏ khẽ chạm vào chỗ lúc trước có miệng vết thương, sự kích động lóe lên trong mắt anh.
Tròng mắt giống như vật chết sau khi thăng cấp dần có cảm xúc con người, chỗ bị thương cũng khôi phục trơn mượt, làn da khô cứng cũng có độ đàn hồi hơn.
Bảo bối nhi của anh đang dần dần tiến hóa trở thành con người.
Mặc ngôn càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình.
Anh ôm lấy tiểu tang thi, khóe mắt có chút nước mắt trực trào, ngữ khí ôn nhu lại kiên định.
“Bảo bối nhi, em sẽ khá lên.”
“Rống.”
Tiểu tang thi dịu dàng đáp lời.
Tắt đèn pin, trong bóng đêm hai thân thể dựa sát vào nhau, tiểu tang thi ngoan ngoãn nghe lời gối đầu lên bờ ngực của Mặc Ngôn, anh một tay ôm cậu, một tay từng chút một vuốt ve đầu tóc của cậu.
Tai tiểu tang thi dán trên người anh bị hun đến nóng ấm, nghe được tiếng tim đập mạnh mà hữu lực của Mặc Ngôn, cậu cứ nằm như vậy, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn hơi nâng đầu hôn lên đôi mắt cậu, thân mật nói.
“Ngủ ngon, tiểu bảo bối của anh.”
Mặc Ngôn nhắm mắt lại, hai tay giữ lấy người trong lòng, chậm rãi tiến vào giấc ngủ. Tiểu tang thi giữ nguyên ánh mắt trên người Mặc ngôn, đột nhiên cậu chớp chớp mắt, chỉ thấy cậu nghiêng đầu mở miệng.
“Mặc...”
Thanh âm vừa nhỏ vừa thô ráp, giống như tiếng của hạt cát chà xát với mặt đất.
Mặc Ngôn đáng lẽ đang dần dần thiếp đi lập tức trừng lớn mắt, đôi mắt bị màn đêm che kín như phát sáng, cánh tay bao quanh người tiểu tang thi đột nhiên siết chặt hơn, hai ánh mắt chạm vào nhau.
Anh bế tiểu tang thi ngồi bật dậy.
“Bảo bối, em nói chuyện hả?”
Anh khẩn trương và mong chờ quá độ, giọng nói vì thế mà hơi lắp bắp, hầu kết không ngừng chuyển động lên xuống.
Anh thả ra một tay đang để trên eo tiểu tang thi, có chút kích động run rẩy, bàn tay từ tốn đi lên, chuẩn xác bắt giữ đôi môi của tiểu tang thi.
Ngón cái vuốt ve bờ môi mềm mại không ngừng.
“Bảo bối, gọi tên anh một lần nữa.”
“Mặc, Ngôn.”
Mặc Ngôn giương miệng, cẩn thận phát âm.
Tiểu tang thi thấy Mặc Ngôn tỉnh lại nói chuyện với mình, cao hứng nhào vào người anh. Trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Không có nghe đến hai tiếng trông mong, tâm tình vừa mới kích động nhảy nhót của anh dần dần nguội lạnh.
Anh không khỏi hoài nghi mình bị ảo giác, nhưng Mặc Ngôn biết rõ ràng đó không phải ảo giác.
Thanh âm đó ngây ngô và hơi khó nghe, vào trong tai anh lại giống như tiếng trời. Mặc Ngôn bật đèn pin đặt một bên, không gian nhỏ hẹp lần nữa bừng sáng.
Nhờ ánh sáng, tiểu tang thi có thể ngắm dáng vẻ của Mặc Ngôn rõ ràng hơn, cậu càng thêm vui mừng rầm rì, vô cùng nhiệt tình trườn lên muốn hôn Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn tùy ý tiểu tang thi hành động, chờ cậu lui lại anh mới mở miệng.
“Bảo bối nhi, lặp lại lần nữa được không?”
“Mặc, Ngôn.”
Anh làm mẫu khẩu hình, giống như đang dạy trẻ nhỏ tập nói.
Tiểu tang thi oai quá đầu(?), trong mắt là một bầu trời thơ ngây.
“Mặc, Ngôn.”
Mặc Ngôn cũng không từ bỏ, liên tục gằn từng chữ một mà dạy tiểu tang thi nói chuyện.
Chẳng biết qua bao lâu, Mặc Ngôn không ngại phiền lặp đi lặp lại tên mình bao nhiêu lần, lúc này tiểu tang thi mới há mồm.
“Mặc.”
Vẫn chỉ có một chữ, giống hệt thanh âm khi nãy, vẫn khó nghe nhưng khiến Mặc Ngôn kích động thiếu điều rớt nước mắt.
“Mặc, Mặc.”
Tiểu tang thi lắp bắp nhẩm lại.
Cả một buổi tối Mặc Ngôn không ngủ, trong lều đều đặn truyền ra tiếng anh dạy tiểu tang thi nói chuyện. Mãi cho đến khi mặt trời ló dạng phía xa, thanh âm của Mặc Ngôn vẫn vang lên không dứt.
Một đêm thức trắng nhưng Mặc Ngôn chẳng hề mệt mỏi, tinh thần phấn chấn thu dọn lều, cả người tựa hồ phát sáng, đêm dài như thế, cho dù tiểu tang thi chưa nói được mấy, chỉ một chữ “Mặc” đã đủ làm anh vui vẻ không thôi.
Hai tháng sau, Mặc Ngôn luôn trong trạng thái tình cảm mãnh liệt, “yêu thương” thật nhiều tang thi và thú biến dị, những nơi anh đi qua cơ hồ không còn vật sống, tiêu diệt tang thi nhiều không đếm xuể, trong lúc vô ý cứu người bị tang thi vây khốn cũng không hề ít.
Tiểu tang thi từ phát âm duy nhất một chữ “Mặc” đã có thể gọi tên của Mặc Ngôn hoàn chỉnh.
Nhưng cũng chỉ có hai chữ này, mặc kệ Mặc Ngôn dạy dỗ như thế nào, tiểu tang thi trừ tên của anh sẽ không học nói vấn đề khác.
Dường như bởi vì sự chấp nhất của tiểu tang thi với Mặc Ngôn mới dẫn đến việc cậu có thể nói được tên anh.
Mặc Ngôn cũng không buồn, tiểu tang thi của anh chỉ cần như thế cũng làm anh vui muốn bay lên. Còn mấy thứ khác Mặc Ngôn tự nhủ rằng sẽ từ từ tới.
Tiểu tang thi của anh chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn nữa.
___________________________
Mọi người ngủ ngon nha