Trong vòng hai tháng này, dị năng của Mặc Ngôn từ cấp ba tiến lên cấp bốn, tiểu tang thi vẫn dừng lại ở cấp năm không nhúc nhích.
Cấp bậc dị năng càng cao, điều kiện thăng cấp càng khó khăn, ngoại trừ đòi hỏi năng lực bản thân, lượng tinh hạch cần có cũng tăng vọt.
Mặc Ngôn thổi lửa thiêu sạch toàn bộ thi thể trên mặt đất, sau đó nhặt tinh hạch bỏ vào túi.
Tính đến nay, mạt thế đã đến được nửa năm, tang thi mạnh mẽ hơn theo thời gian, lúc trước rất khó để gặp tang thi cấp ba, hiện tại dùng mắt thường cũng có thể nhận ra số lượng đã nhiều lên.
Tang thi tứ cấp cũng hay lảng vảng tới lui, điều làm Mặc Ngôn vui mừng chính là cho tới bây giờ, ngoài tiểu tang thi thì anh chưa gặp được con tang thi cấp năm nào.
Nhưng mà Mặc Ngôn vẫn cảnh giác cao độ, nhân loại cùng tang thi đều tiến hóa, bất kể là vì bản thân anh hay sự an toàn của tiểu tang thi, hai người cần phải nỗ lực hơn để đi trước nhân loại lẫn tang thi một bước.
“Bảo bối, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi, tìm chỗ để nghỉ ngơi nào.”
Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn bên ngoài nhà xưởng, sắc trời đã tối sầm đi, mây đen giăng đầy trời, gió lớn gào thét, cát bay đá chạy mịt mù trên đất, gió thổi làm góc áo Mặc Ngôn phất phơ.
Đây là khúc nhạc dạo trước khi trời đổ mưa to, Mặc Ngôn duỗi tay giữ lại áo choàng bị gió thổi tung bay, khom lưng cõng tiểu tang thi lên, bước nhanh ra bên ngoài xưởng.
Mặc Ngôn hiện giờ ở vùng ngoại thành, khắp nơi là nhà xưởng và kho hàng lác đác, lưa thưa. Bên trong không chỉ chứa phong phú các loại vật tư, mà còn cả một đội quân tang thi đông đảo, Mặc Ngôn cùng tiểu tang thi dọn dẹp hết một buổi chiều, tiện tay rửa sạch một vùng nhỏ ở khu vực xưởng.
“Đoàng! Đoàng!”
Trên trời sấm chớp ầm vang, bước chân Mặc Ngôn dần vội vã, chạy tới một nhà kho cách đó không xa.
Kho hàng đã được Mặc Ngôn quét dọn từ trước, bên trong trống trải không lọt gió, là một nơi thích hợp để tránh mưa.
Mặc Ngôn cõng tiểu tang thi đi vào, ngoài trời mưa từng giọt lớn như hạt đậu thi nhau đổ rào xuống đất rồi bắn lên hóa thành bọt nước tung tóe. Mặc Ngôn nhíu mày, xoay người đem cửa chính đóng lại.
Mưa to như thế, ngày mai nhân loại không biết phải có bao nhiêu người mắc bệnh.
Hơn nữa từ sau mạt thế, trong nước mưa đều chứa virus tang thi, mỗi lần trời mưa nếu sức đề kháng của nhân loại không đủ mà bị dính nước sẽ biến thành tang thi.
Không chỉ như vậy, sau cơn mưa, tất cả tang thi đồng thời có một bước tiến hóa lớn, thể - thực lực mạnh lên nhanh chóng.
“Mặc, Mặc.”
Tiểu tang thi nằm trên lưng Mặc Ngôn, bập bẹ kêu tên anh.
Tuy hiện giờ cậu đã có thể gọi hai chữ “Mặc Ngôn” nhưng đôi khi vẫn sẽ gọi anh là Mặc Mặc, chẳng biết là hai chữ không giống nhau phát âm khó khăn hơn hay do nguyên nhân nào khác.
Mặc Ngôn sốc lại tinh thần, nhẹ nhàng đặt tiểu tang thi xuống đất, ôm vào lòng.
Anh không phải chúa cứu thế, không cứu vớt nổi nhân loại, tiền đề là phải đảm bảo được an toàn cho người trong lòng, sau đó mới tận sức tận lực đi trợ giúp người khác.
Tiếng mưa rơi rất to, gió thổi hạt mưa đập trên cửa sắt của kho hàng phát ra âm thanh lộp bộp.
Mặc Ngôn lấy ra một cái đèn pin lớn, đặt sang bên cạnh, sau đó lấy giường và khăn trải từ trong không gian, chậm rãi phủ lên gọn gàng, xong rồi kéo tiểu tang thi ngồi xuống, anh lại loay hoay đốt củi.
Chỉ chốc lát, ngọn lửa sáng ngời hâm nóng bầu không khí lạnh lẽo, Mặc Ngôn bày nồi chén, chuẩn bị bữa tối cho bản thân.
Sau lưng đột nhiên mát lạnh, Mặc Ngôn phản xạ quay về phía sau, vừa sủng nịch vừa bất đắc dĩ ôm tiểu tang thi dính người ngồi lên đùi, một tay từ tốn đảo mì sợi.
Tiểu tang thi nhìn thoáng qua đồ ăn trong nồi, không hề hứng thú xoay đầu đi, nhào lên hôn hôn khóe môi của Mặc Ngôn rồi lại chui đầu vào lồng ngực anh.
Mặc Ngôn ôn nhu mà cười, một bên nấu mì, một bên cưng chiều đem tinh hạch hôm nay thu hoạch được đút cho bé ngoan tiểu tang thi.
Mưa gió gào thét phía ngoài, trong kho hàng an tĩnh thỉnh thoảng vang lên âm thanh lách tách của những tia lửa và tiếng tiểu tang thi cắn tinh hạch răng rắc.
Kho hàng vốn lạnh ngắt nhưng bởi vì có sự tồn tại Mặc Ngôn và tiểu tang thi mà tràn ngập hơi thở hạnh phúc, ngọt ngào.
Mì trong nồi dần tỏa ra mùi thơm, Mặc Ngôn nhét hộp tinh hạch vào tay tiểu tang thi, tự múc một chén mì, cứ ôm tiểu tang thi như thế mà ăn, cả chén lớn bị Mặc Ngôn từng ngụm xì xụp húp hết.
Tiểu tang thi ngồi ngơ ngác nhìn Mặc Ngôn “tiến quân thần tốc” nuốt sợi mì vô cùng si mê, đến nỗi quên ăn phần của chính mình.
Mặc Ngôn xem cậu như thế cũng phì cười, nhanh tay giải quyết “quân địch” sau đó cầm tay tiểu tang thi bốc một viên tinh hạch cho vào miệng cậu.
Tiểu tang thi của anh lần nào cũng đặc biệt thích ngắm anh ăn cơm.
“Mặc, Ngôn.”
Tiểu tang thi nuốt xuống, thấy anh đã buông chén lập tức đưa hộp tinh hạch để trước mặt anh, ý bảo Mặc Ngôn tiếp tục đút cậu.
Thật là ưa làm nũng.
“Ngoan.”
Mặc Ngôn xoa đầu tiểu tang thi, hôn lên mắt cậu, chăm sóc cậu ăn thêm mấy viên lại múc một chén mì nữa, lùa mì không ngừng.
Lần này Mặc Ngôn chưa ăn xong đã nghe thấy một trận ồn ào từ bên ngoài truyền vào.
Tiếng la hét sợ hãi của nam lẫn nữ, tiếng bước chân hỗn độn, cả tiếng tang thi rống.
Mặc Ngôn nhăn mày, đám tang thi ở đây đều bị anh tàn sát từ lâu, mấy con ở bên ngoài là do nhóm người kia dẫn lại, nghe họ nặng nhọc thở dốc chắc hẳn đã bị đuổi theo một quãng đường rất dài.
Mặc Ngôn quyết định buông chén xuống, quấn chặt áo choàng trên người tiểu tang thi, vung tay thu dọn giường vào không gian, để lại khăn trải và lấy thêm một chiếc xe bỏ kế bên.
Mời vừa ngưng tay, cửa sắt bị một lực lớn gõ vang.
“Cứu, cứu chúng tôi! Mở cửa! Mở cửa! Cho chúng tôi vào!”
“A! Tang thi đuổi theo! Các cậu mau đi cản lại!”
“Người ở bên trong, mở cửa cho chúng tôi vào, muốn gì cũng được, tôi có đồ ăn, có thể chia cho mấy người một nửa!”
....
Có người chạy đến chỗ anh cư trú không nằm ngoài dự liệu của Mặc Ngôn. Tang thi ở xung quanh tuy bị anh chém hết nhưng cửa chính kho hàng và cửa nhà xưởng cũng theo đó mà biến mất.
Nơi nào có ánh lửa nghĩa là có người, khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, bản năng con người sẽ thúc đẩy bọn họ tìm kiếm trợ giúp của đồng loại.
Mặc Ngôn dùng chăn gói tiểu tang thi lại kỹ lưỡng, dặn dò cậu không được phát ra tiếng, sau đó hai ba bước đi đến cửa sắt, mở khóa chốt.
Cửa vừa bung ra, gió xoáy dữ dội lôi cuốn mưa to điên cuồng ùa vào trong nhà kho, khiến cho đống lửa trên mặt đất yếu ớt lung lay.
Theo mưa gió tiến vô kho hàng là năm, sáu thanh niên, nam nữ có đủ.
“Mau đóng cửa, lẹ lên, coi chừng tang thi tới!”
Vừa đặt chân qua cửa, đám người hoảng loạn la hét, thò tay nhất định phải đóng cửa lại, mặc kệ Mặc Ngôn đồng ý hay không.
Mặc Ngôn cau mày, có chút không vui, anh ném ra một cái hỏa cầu nhỏ, đánh rơi tay của mấy người kia. Ở bên ngoài, đi đến kho hàng giữa trời mưa gió còn có bốn người, ba nam một nữ, đang chiến đấu với tang thi vô cùng gian nan.
Trên người ai cũng có vết thương, bị tang thi liên tiếp tấn công lui về phía sau.
Mặc Ngôn liếc mắt một cái đã nhìn ra tình huống bất lợi của những người ngoài đó, tổng cộng có mười mấy con tang thi, trong đó một con cấp ba, năm con cấp hai, còn lại là cấp một.
Một lũ dữ tợn công kích bốn người, muốn đem họ xé nát.
Trông thấy một người bị tam thi cấp ba bắt được, tên kia há mồm chuẩn bị cắn. Mặc Ngôn bất chấp bị xối ướt, vọt vào trong mưa, chuẩn xác ném lôi cầu vô tang thi cấp ba, đồng thời duỗi tay cứu được người nọ.
“Kẽo kẹt.”
Cửa sắt bị đóng lại thật mạnh, Mặc Ngôn nhạy bén nghe được tiếng chốt khóa. Anh nhăn chặt mày.
“Đùng đoàng!”
Sấm sét oanh tạc bầu trời, cùng lúc đó trên tay Mặc Ngôn ngưng tụ một lôi hỏa cầu so với ban nãy lớn hơn rất nhiều, tiếng sấm vừa nhỏ đi, cổ tay anh đẩy lôi hỏa cầu bay đến tang thi.
Ngay sau đó anh đưa tay lên, một đám mây sét xuất hiện giữa không trung, tia sét màu tím chớp giật đồng loạt bổ xuống tang thi.
Tang thi dũng mãnh một phút trước còn ngang ngược đã hóa thành tro bụi, biến mất trong màn mưa.
Thực hiện xong một loạt động tác, Mặc Ngôn bất chấp bốn người chật vật nâng đỡ nhau đang đi về phía anh, sải bước dài chạy lại kho hàng.
Tiếng nồi chén va chạm trên mặt đất, tiếng kinh hô và xin tha từ trong truyền ra làm cho lệ khí giữa mày Mặc Ngôn dâng lên, anh nâng chân, vẻ mặt kinh khủng đá văng cửa sắt.
Cánh cửa vững chắc hứng một cước của Mặc Ngôn, chịu không nổi mà biến dạng, then khóa rơi xuống phát ra tiếng động chói tai.
Bốn người còn đứng giữa mưa giao lưu ánh mắt, cau mày tiến đến phía sau Mặc Ngôn.
Bên trong kho hàng đã không còn sạch sẽ như lúc đầu, sàn nhà là chén đũa bị quăng nứt vỡ, mì sợi nóng hổi đổ ra bầy nhầy, đám thanh niên ngã sõng soài, sắc mặt thống khổ kêu rên thảm thiết.
Trong đó có người cầm một chiếc chăn.
Ánh mắt Mặc Ngôn đột nhiên trở nên sâu thẳm, đó là chiếc chăn anh chỉ mới buộc lên người bảo bối nhi nhà anh trước khi mở cửa!
“Mặc, Mặc!”
Tiểu tang thi từ trong góc tối chạy ra, bổ nhào vào lòng Mặc Ngôn. Cánh tay cậu quấn một nhánh dây đằng màu xanh lục đang hung hăng siết chặt sáu thanh niên nằm trên đất.
Sáu người tức khắc đau đến kêu cha gọi mẹ.
Mặc Ngôn ôm tiểu tang thi, dựa vào ánh lửa cẩn thận kiểm tra toàn thân cậu một lần, xác định cậu không có chuyện gì, lúc này anh mới thả lỏng, mặt vô biểu tình ôm tiểu tang thi đi vào.
Bốn người vẫn luôn đi theo đằng sau liếc nhau, chán ghét nhìn mấy người trên mặt đất, sau đó nhanh chân bước vào trong kho hàng.
_______________________
Mọi người ơi, 6c nữa là hết thế giới này, nhưng mà, em mới chợt nhớ ra, là kết SE