Mỗi ngày Tiểu Thỏ đều mở tivi, tin tức phát ra đều là nội dung này, đã gần một tháng trôi qua, cô vẫn không có bất cứ tin tức gì của mẹ.
Đôi khi cô lại tưởng tượng, hay là mẹ mình đang bận rộn trên bàn mổ, đôi khi cô lại nghĩ, có thể mẹ mình cũng giống như ba vậy, đến lúc cô không biết, cứ như vậy mà rời khỏi cô.
Khoảng thời gian đó, cho dù đi học Tiểu Thỉ vẫn thất thần, tiếp theo thành tích cũng xuống dốc không phanh.
Trong mắt Trình Chi Ngôn, mặc dù lòng rất lo lắng, nhưng anh còn phải thi nữa, hơn nữa trường học sắp xếp thời gian thật sự rất chặt chẽ, vội vã, căn bản không để cho anh có thời gian thoải mái để tìm Tiểu Thỏ.
Mỗi sáng lúc anh rời đi, Tiểu Thỏ vẫn còn ngủ say, mà mỗi khi đến tối, sau khi học xong buổi tiểu học về nhà thì Tiểu Thỏ đã tiến vào mộng đẹp từ lâu rồi.
Trình Chi Ngôn đứng trước giường, nhìn Tiểu Thỏ đang ngủ, khóe mắt còn có hai giọt nước, không nhịn được cúi người hôn lên trán cô.
Anh đưa tay sờ mái tóc mềm mại của cô, trong lòng cứ lặp lại: Tiểu Thỏ tin rằng mẹ của em nhất định không có việc gì.
————
Ngày 30 tháng 4, tỉnh Giang Tô* phát hiện trường hợp các ca bệnh SARS đầu tiên, bệnh nhân là Hải Môn, người thành phố Nam Thông**, 35 tuổi, ở Bắc Kinh một thời gian dài. Ngày 19 tháng 4, người bệnh xuất hiện ở nơi có triệu chứng SARS tại Bắc Kinh. Ngày 25 tháng 4, người bệnh được chồng cho xe riêng đưa về Nam Thông, trực tiếp đến bệnh viện điều trị bệnh sốt, sau khi được chuẩn đó, lập tức chuyển đến địa điểm cách ly dành cho bệnh SARS để tiến hành trị liệu, các nhận lâm sàng chuẩn đoán là ca bệnh SARS.
(*) Giang Tô là một tỉnh ven biển ở phía đông Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Giản xưng của Giang Tô là “Tô”, tức chữ thứ hai trong tên tỉnh. Giang Tô có mật độ dân số cao nhất trong số các tỉnh của Trung Quốc, và xếp thứ 4 trong số các đơn vị cấp tỉnh, chỉ sau Thượng Hải, Bắc Kinh và Thiên Tân. Vào đầu thời nhà Thanh, Giang Tô thuộc tỉnh Giang Nam, đến năm Khang Hi thứ 6 (1667), triều đình đã tách tỉnh Giang Nam thành Giang Tô và An Huy.
(**) Nam Thông: một thành phố thuộc tỉnh Giang Tô.
Trước kia, tỉnh Giang Tô chỉ một mực đưa tin là ca bệnh nghi ngờ thôi, đến lúc này đột nhiên xác nhận hàng loạt ca bệnh SARS, không biết vì sao, trong lòng Tiểu Thỏ thở dài một hơi.
Loại cảm giác này giống như dây cung đang căng cứng, đột nhiên bị cắt đứt.
Lúc Trình Thi Đồng nói tin tức này cho Tiểu Thỏ, kỳ thực trong lòng thế nhưng rất lo lắng, nhưng cô nhìn Tiểu Thỏ, lúc đang nghe tin tức này đột nhiên lại cười, nhịn không được kỳ quái nói: “Tiểu Thỏ, cậu cười cái gì thế?”
“Cũng may bệnh nhân không phải là thành phố của chúng ta...” Tiểu Thỏ thở phào nhẹ nhỏm, nói với Trình Thi Đồng: “Vậy thì mẹ của tới vẫn an toàn, mặc dù là bị cách ly bởi vì các ca bệnh nghi ngờ, nhưng nghi ngờ thì cũng chỉ là nghi ngờ thôi, bệnh viện của bà vẫn chưa có chuẩn đáo chính xác người bị SARS, đúng không? ?”
“Cái này. . .” Trình Thi Đồng gật đầu.
“Ừ, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.” Tiểu Thỏ nhìn Trình Thi Đồng cười lên, , đột nhiên nhớ lại lời Trình Chi Ngôn trước đây nói với mình.
“Lời này. . . Có chút nghe không hiểu. . .” Trình Thi Đồng chớp mắt, không hiểu nói.
“Sau này cậu sẽ hiểu.” Tiểu Thỏ vỗ vai Trình Thi Đồng , xoay người trở về phòng học.
————
Ngày 21 tháng 5, tại Bắc Kinh cuối cùng ca bệnh SARS của người họ Trương cũng được xuất viện khỏi bệnh viện Bắc Kinh.
Tính đến ngày 23 tháng 5, Bắc Kinh đã loại bỏ cách ly cho 747 người, việc điều trị bệnh nhân SARS ở Bắc Kinh đã kết thúc, hoàn toàn cắt đứt chuỗi lây truyền của SARS.
Và ở tỉnh Giang Tô sau khi cách ly một số trường hợp nghi ngờ, chẩn đoán cuối cùng của SARS là chỉ có bảy trường hợp, số ca nhiễm giữa các nhân viên y tế là bằng 0.
Tiểu Thỏ chia lìa mẹ hai tháng, cuối cùng cô cũng được gặp bà.
Tuy mặt bà có chút tiều tụi, người cũng gầy đi rất nhiều, nhưng trong một khắc ấy, Tiểu Thỏ nghĩ rằng, mẹ của mình là người xinh đẹp nhất trên thế giới này.