Editor: Linh Ngọc
Sau khi xóa bỏ cảnh báo SARS, dường như toàn thành phố thức dậy từ một giấc ngủ sâu.
Trong cửa hàng, trong siêu thị, lại bắt đầu có người đến có người đi, trong công viên, sân chơi, lại bắt đầu tấp nập người.
Thấy tháng 6 đã sắp đến, cách kỳ thi của Trình Chi Ngôn chỉ có hai tuần cuối cùng.
Nhưng mà mỗi ngày thoạt nhìn dáng vẻ Tiểu Thỏ đều có tâm sự nặng nề.
Mẹ Tiểu Thỏ vẫn bận rộn công viện ở bệnh viện, mẹ Trình Chi Ngôn đi ra ngoài sáng tác, sưu tầm dân ca, ba Trình Chi Ngôn bởi vì tỉnh tổ chức trận đấu cầu lông, nên phải chạy đến Nam Kinh để so tài.
Đột nhiên giống như người bên cạnh cô đều bộn bề công việc.
Tiểu Thỏ ngồi trong phòng học, không yên lòng nhìn bảng đen.
Khoảng thời gian trước vì lo lắng cho mẹ, cho nên nên các cuộc thi cô đều không thi tốt lắm, cô giáo Ngụy nhân cơ hội nào bỏ chức vị đại biểu môn Ngữ Văn của cô, cho một bạn học khác làm đại biểu môn Ngữ Văn.
Mấy ngày gần đây cô giáo Ngụy giống như ngày càng ghét cô, bất luận việc gì, đầu tiên đều nhằm vào cô.
Trình Thi Đồng nhìn cũng thấy sốt ruột trong lòng, nhưng lại không thể giúp cô ấy được cái gì.
Tiểu Thỏ thở dài một hơi, từ sau khi cô giáo Đinh đi, cô đã cảm thấy ngày càng khó nhịn.
Kèm theo một tiếng chuông vào học vang lên, cô giáo Ngụy cầm một xấp bài thi cuốn đi vào phòng học.
“Hôm nay làm kiểm tra, mọi người cất sách vào hết.”” Cô giáo Ngụy đứng phía trước bục giảng, giọng nói nghiêm nghị nhìn bọn họ.
“A ... lại là kiểm tra.”
Trong phòng học vang lên từng đợt âm thanh oán giận nhỏ, tiếp đó là tiếng cất sách giáo khoa thưa thớt.
Bài thi truyền xuống tới, Tiểu Thỏ lên tinh thần, bắt đầu nghiêm túc làm bài thi.
Bên ngoài phòng học ngầm nổi lên tiếng mưa tí tách, bên trong phòng học lại nghe âm thanh ma sát giữa ngòi bút với tờ giấy của các học sinh.
Tiểu Thỏ viết viết, nhịn không được ngẩng đầu nhìn mưa rơi bên ngoài phòng học, hạt mưa trong suốt sáng lấp lánh rơi vào lá cây màu xanh bác, có hạt lại rơi xuống đấy, mưa cứ rơi như vậy một tuần lễ rồi, cũng không biết lúc nào mới có thể dừng lại.
Ngay lúc Tiểu Thỏ đang thất thần, một cục giấy đột nhiên đập xuống đầu cô.
Ôi, người nào, đã đánh cô vậy...
Tiểu Thỏ quay đầu lại, đang chuẩn bị liếc mắt trừng người bạn học kia, chợt nghe tiếng của cô giáo Ngụy vang lên phía trước phòng học: “Bạch Tiểu Thỏ! !”
Ánh mắt các bạn trong lớp đều tụ tập trên người Tiểu Thỏ.
Vẻ mặt Tiểu Thỏ mờ mịt nhìn cô giáo Ngụy.
“Đừng tưởng rằng em vừa đang làm gì tôi không biết!” Cô giáo Ngụy từ bục giảng phía trước khí thế hung hăng đi tới trước mặt Tiểu Thỏ, nhặt tờ giấy dưới đất ên, nghiêm nghị nói với Tiểu Thỏ: “Bây giờ lá gan càng lúc càng lớn, kiểm tra của tôi, em còn dám liên tục gian lận nữa sao?”
“Cô giáo Ngụy, cái kia không phải của em...” Trong lòng Tiểu Thỏ hoảng sợ, nhanh chóng mở miệng phản bác.
“Không phải em? Không phải em thì là ai?” Cô giáo Ngụy siết chặt tờ giấy trong tay, nhìn Tiểu thỏ nói: “Tờ giấy này chẳng lẽ không phải là để truyền câu trả lời sao? ? Vậy em nói đây, vì sao tờ giấy này hết lần này đến lần khác lại rơi vào người em? Mà không phải rơi vào người khác?”
“Làm sao em biết được...” Tiểu Thỏ có chút không biết nói gì.
“Em còn nói dối sao?” Cô giáo Ngụy dùng sức liếc Tiểu Thỏ, tức giận mở tờ giấy trong tay ra nói: “Đây, mọi người nhìn xem trên đây viết cái gì?”
Cô giáo Ngụy không yên mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ lớn: Bạch Tiểu Thỏ, tớ thích cậu.