Edit: Kurinan
Beta: Linh Ngọc
Sau đó lão Trình đi lên phòng tắm, phòng khách tầng dưới cũng chỉ còn hai người Trình Chi Ngôn và TiểuThỏ.
Lát sau, Trình Chi Ngôn sờ đầu mềm mại của TiểuThỏ, giọng dịu dàng nói: “Tại sao anh không thấy em nói về những chuyện này của cô giáo Ngụy?”
Tiểu Thỏ hít mũi, giọng nói thật nhỏ: “Bởi vì bây giờ anh nước chanh rất bận bịu… Mỗi sáng lúc em rời giường, đều thấy anh đã đi học rồi, sau đó buổi tối em đợi anh trở về, lúc chờ thì ngủ quên mất...”
Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, đưa tay kéo Tiểu Thỏ vào trong lòng nói: “Coi như là anh không có ở nhà, em vẫn có thể nói cho cha mẹ anh với mẹ em biết…”
“Thế nhưng cô giáo Ngụy cũng không có làm tổn hại gì thể xác của em...” Tiểu Thỏ suy nghĩ nắm chặt ngực của Trình Chi Ngôn, có chút mê muội nói rằng: “Không phải anh nước chanh đã nói, làm tổn hại đến thể xác học sinh là không đúng sao?? Với lại cô ấy cũng không có nhục mạ em... Lời cô ấy nói chỉ hơi khó nghe thôi...”
“Tuy rằng làm tổn hại thể xác của học sinh là sai, thế nhưng nói những lời châm chọc học sinh như vậy cũng không đúng.” Trình Chi Ngôn hai tay vịn vai Tiểu Thỏ, nghiêm túc mười phần nhìn vào ánh mắt của cô nói: “Bây giờ em còn nhỏ, không đủ sức để nhận ra cái gì đúng cái gì sai, sở dĩ từ lúc phát sinh những chuyện như thế này, càng phải thông báo cho người nhà, hiểu không?”
“Ừ...” Tiểu Thỏ do dự gật đầu, nhìn gương mặt đẹp trai của Trình Chi Ngôn, nhịn không được vươn hai tay ôm cổ anh, cọ xát nói: “Vậy về sau em sẽ hỏi anh nước chanh, chỉ cần anh nước chanh bảo đúng thì chính là đúng.”
“Vậy nếu như anh nói sai??” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô hỏi.
“Sẽ không đâu!” Tiểu Thỏ chăm chú nhìn vẻ mặt của Trình Chi Ngôn, nói ra lời thề son sắt: “Thì là anh nước chanh nói sai rồi, nhưng ở trong lòng của Tiểu Thỏ, vẫn là đúng!”
“Ngốc!” Trình Chi Ngôn nhịn không được cười lên.
“Nhưng mà...” Tiểu Thỏ nhìn khuôn mặt cười ôn nhu của anh, do dự một chút, tiếp tục nói: “Bây giờ em vẫn chưa tìm thấy thời gian nói được với anh nước chanh anh... Vậy làm sao anh nói cho em biết được là đúng hay sai đây??”
Trình Chi Ngôn nghe vậy có chút ngẩn ra, suy tư một hồi, sau đó dắt tay của Tiểu Thỏ, vừa đi lên phía trên gian phòng của mình vừa nói: “Đi theo anh.”
Tiểu Thỏ trong lòng tràn đầy nghi ngờ đi theo anh.
Vào phòng của Trình Chi Ngôn, anh buông lỏng tay vẫn nắm tay của Tiểu Thỏ, đi tới giá sách trước mặt, lật một cái, tìm được một quyển nhật ký bỏ không, sau đó đi tới trước mặt của Tiểu Thỏ, cầm quyển nhật ký bỏ không kia đưa cho cô nói: “Cho em.”
“Đây là cái gì??” Tiểu Thỏ cầm lấy quyển nhật ký, lật qua một chút, thấy bên trong một chữ cũng không có.
“Đây là quyển nhật ký.” Trình Chi Ngôn lấy một cây bút trên bàn, đưa cho Tiểu Thỏ nói: “Em bây giờ đã học hai năm tiểu học rồi, mặc dù có thể sẽ có mấy từ không viết được, nhưng mà nếu dùng đến hai ký hiệu ghép vần chắc là hoàn toàn không có vấn đề.”
Trình Chi Ngôn mở quyển nhật ký kia ra, cười tiếp tục nói: “Em mỗi ngày đem tất cả suy nghĩ nói với nó, muốn hỏi anh vấn đề gì, cứ viết vào trong này, sau đó đặt ở trên bàn anh, chờ đến khi anh tan học trở về, đều có thể thấy được, anh sẽ viết câu trả lời ở phía dưới, như vậy khi em rời giường, chắc chắn có thể thấy được câu trả lời của anh.”
“Oa! Cách này rất hay!!” Tiểu Thỏ ngay lập tức vui vẻ, cô ôm quyển nhật ký bỏ không kia như bảo bối, cười híp mắt nói với Trình Chi Ngôn: “Thế này em sẽ không phải vì đợi anh về mà ngủ quên nữa rồi!”