(*) hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm)
Trình Chi Ngôn cười cười, một lát sau như là nhớ ra một việc gì đó, chần chừ nhìn Tiểu Thỏ hỏi: “Vừa rồi ba anh nói, hôm nay lúc kiểm tra có người ném cho em tờ giấy sao?”
“Đúng vậy!” Tiểu Thỏ gật đầu, vẻ mặt buồn bực nét mặt Trình Chi Ngôn nói: “Cũng không biết là người nào, quá thất đức, lúc kiểm tra ném tờ giấy cho em, ném cho em thì thôi đi, còn ghi vào giấy 'Bạch Tiểu Thỏ, tớ thích cậu', bị cô Ngụy tóm được, dạy dỗ một phen.
Trình Chi Ngôn nhíu mày, trong giọng nói mang theo một chút không vui mà ngay cả mình cũng không phát giác ra: “Có người viết loại tờ giấy này?”
“Ừ!” Tiểu Thỏ buồn bực gật đầu.
“Biết là ai viết không? ?
“Không biết! Ách... Nhưng mà chắc là người ngồi sau em ném? Vì đập vào ót em, hơn nữa nếu là người trước mặt ném, em có thể thấy được rồ.” Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, vô cùng nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn nói.
“A...” Trình Chi Ngôn như có điều suy nghĩ gật đầu, thuận miệng nói: “Cho dù biết là ai viết, loại nam sinh này cũng không thể muốn, trước hết bất luận là cậu ta có biểu lộ với em hay không, chỉ là lúc kiểm tra lại ném tờ giấy, hành động như thế này rất tồi tệ, còn nữa tồi tệ hơn là, bị giáo viên bắt được, cậu ta cũng không dám đứng ra thừa nhận, như thế là sợ gánh trách nhiệm, sau này sẽ không dùng được.”
“À??” Nhất thời vẻ mặt Tiểu Thỏ kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn.
“Làm sao vậy?” Trình Chi Ngôn tròng mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , thuận miệng hỏi. Tiểu Thỏ.
“Anh nước chanh những lời anh vừa nói, giống y chang lời nói của cô Ngụy...” Tiểu Thỏ chớp mắt, có chút buồn cười nhìn anh nói: “Lúc ở phòng học, cô giáo Ngụy cũng nói như thế.”
Hừ...” Trình Chi Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng, thuận miệng nói: “Vậy xem ra giáo viên trường em cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.”
“...”
Trình Chi Ngôn yên lặng chỉ chốc lát, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ hỏi: “Nam sinh lớp em thích em nhiều lắm sao?”
“A? ?” Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, sau đó lắc lắc đầu nói: “Cái này... Em cũng không rõ nữa.”
“Đều mới học lớp 1 lớn hơn con nít chút xíu, mà học người lớn nói yêu đương rồi.” Trình Chi Ngôn nhíu mày.
“Lời này... Hình như cô giáo Ngụy cũng nói...” Tiểu Thỏ nhếch miệng, nhìn Trình Chi Ngôn cười gượng.
Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, không biết nói gì: “Theo anh cô giáo Ngụy của em, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tuần lễ này có thể biến mất khỏi trường học các em.”
“A? Vì sao a? ?”
“Bởi vì tác giả để cho nàng hơ khô thẻ tre...”
“? ?”
“Nhưng lại không để cho bà ta hơ khô thẻ tre cơm hộp, đương nhiên yêu cầu này là các độc giả nói.”
“? ? ?”
Tiểu Thỏ đâu đâu cũng thấy mê man Trình Chi Ngôn, hoàn toàn không biết rõ thật ra anh đang nói gì.
Trình Chi Ngôn cũng không tiếp tục cái đề tài này, mà kéo cánh tay Tiểu Thỏ qua đến bên cạnh mình, trầm ngâm một chút, sau đó làm bộ vô tình hỏi: “Tiểu Thỏ, nam sinh lớp em bao nhiên?”
“Không khác lắm với số nữ sinh... Hình như hơn hai mươi mốt nam sinh.”
“Dáng dấp có đẹp trai không?”
“A? ?”
“Em cảm thấy nam sinh lớp em người nào đẹp trai nhất.” Trình Chi Ngôn tiện tay cầm một quyển sách lật một cái, hỏi.
“Ách... Không chú ý tới...”
“A... Vậy là tốt rồi.”
“Gì? ?”
“Không có gì.” Trình Chi Ngôn khép quyển sách trên tay lại.