Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 146: Chương 146: Chương 146: Để cho cô hơ khô thẻ tre (*) đi (3)




Edit: Thập Nhất Bà Bà

Beta: Linh Ngọc

(*) Hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm)

“A . . . . . “ Tiểu Thỏ vỗ lên bả vai của Trình Thi Đồng nói: “Bà ấy đối xử với cậu cũng không tệ lắm phải không ?”

“Vậy thì thế nào, bà ấy tốt với tớ cũng không phải bởi vì tớ được, mà là vì ba ba của tớ được!” Trình Thi Đồng tức giận vô cùng, nhìn Tiểu Thỏ nói: “Bà ấy còn không bằng cô giáo Đinh đây, chí ít cô giáo Đinh đối tốt với mọi người như nhau.”

“Ai . . . . . “ Tiểu Thỏ nghe Trình Thi Đồng nhắc đến cô giáo Đinh, không nhịn được thở dài một hơi.

Ngay tại lúc phòng học lộn xộn thì thầy hiệu trưởng lại đẩy cửa đi vào.

Tiếng hò hét trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Hiệu trưởng Vương đứng trên bục giảng, ánh mắt quét một vòng quanh các bạn học ngồi ở phía dưới, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Tiểu Thỏ, áy náy gật đầu với cô, lúc này mới lên tiếng nói: “Các bạn học, thật xin lỗi, bởi vì một số nguyên nhân mà cô giáo Ngụy không thể tiếp tục dạy các em được, tiết Ngữ văn hôm nay tạm thời do thầy Dương dạy thay.”

Hiệu trưởng vừa mới nói xong, phòng học giống như bùng nổ, tiếng bàn luận liên tiếp vang lên.

“Cô giáo Ngụy không dạy chúng ta nữa? Qúa tốt rồi!”

“A? Tại sao lại đổi giáo viên mới, năm nay đã đổi đến hai lần rồi . . . . ”

“Tớ thì lại không thích cô giáo Ngụy, cũng không biết giáo viên mới như thế nào.”

“Tại sao cô giáo Ngụy không dạy chúng ta ?”

Hiệu trưởng nhìn một màn hò hét của các bạn học trong lớp, vỗ tay một cái, lên giọng nói: “Các bạn học, các bạn học, yên lặng một chút, trước hết để thầy Dương tự giới thiệu về mình đã nào!”

Lời của thầy hiệu trưởng vừa nói ra thì đã thấy thầy Dương cười híp mắt đi từ phía ngoài vào phòng.

Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, quay sang phía của thầy giáo mới tới.

Lần này là một thầy giáo trẻ tuổi, dáng vẻ hào hoa phong nhã, trên mặt đeo một chiếc kính, khi cười rộ lên mắt kính cong thành một đường.

“Các bạn học, bắt đầu từ hôm nay thầy sẽ dạy các em môn Ngữ văn.” Thầy Dương đứng trên bục giảng, nhìn các bạn học trong lớp cười nói: “Trước tiên thầy muốn hỏi các em một vấn đề, họ của Nhị Lang thần là gì ?”

Các bạn học trong lớp sửng sốt một chút, sau đó có người bắt đầu trả lời:

“Họ Lý!”

“Họ Nhị!”

“Không đúng! Họ Dương!”

Thầy Dương đưa tay đẩy gọng kính, mỉm cười chỉ vào bạn học vừa trả lời Nhị Lang thần học Dương, gật đầu nói: “Bạn học này nói đúng, Nhị Lang thần họ Dương, cùng họ với thầy! Các bạn học, các em có biết Nhị Lang thần lợi hại nhất là cái gì không ?’

“Em biết em biết!” Bạn học khi nãy được thầy Dương chỉ vào phấn khích nói: “Nhị Lang thần có ba con mắt, trên trán ông ấy còn có một con mắt!”

“Trả lời chính xác!” Thầy Dương gật gù, ánh mắt lướt nhanh qua cả lớp một chút, sau đó mỉm cười nói: “Nhưng thầy còn lợi hại hơn cả Nhị Lang thần, bởi vì ông ấy có ba mắt, còn thầy, có bốn con!”

“A ? ?”

“Ở chỗ nào ! ?”

“Thầy còn có hai con mắt ở chỗ nào ? ?”

Các bạn học đang ngồi yên lặng thì tâm tình đột nhiên tò mò hẳn lên, thích thú hỏi thầy Dương.

“Ở chỗ này!’’ Thầy Dương chỉ vào mắt kính của mình, cười híp mắt nói: “Thầy còn có hai mảnh mắt kính! Cộng với hai con mắt của thầy, hết thảy là bốn con mắt!”

Các bạn học sửng sốt một chút, sau đó phá ra cười thật to.

Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng liếc nhìn nhau, cũng bật cười theo bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.