Edit: Thập Nhất Bà Bà
Beta: Linh Ngọc
(*) Hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm)
Thầy Dương mới tới, đơn giản vài câu nói như vậy, cùng các bạn học trong lớp xây dựng quan hệ.
Hiệu trưởng Vương nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thở phào nhẹ nhõm, sau đó dặn dò thầy Dương vài câu rồi vội vã rời đi.
___________
Hai tuần lễ ngắn ngủi trôi qua, dường như thầy Dương được cả lớp kính yêu, nguyên nhân chủ yếu chính là ông quá hài hước.
Rõ ràng là một câu chuyện rất bình thường, vậy mà từ trong miệng ông kể ra thì lại có thể làm cho bạn học trong lớp cười không ngậm được mồm.
Tâm tình Tiểu Thỏ bị đè nén gần một học kỳ, đi theo thầy Dương, cuối cùng cũng từ từ cởi mở hẳn.
Rất nhanh đã đến kì thi trung khảo của Trình Chi Ngôn.
Sáng sớm, Chu Nguyệt chuẩn bị bữa sáng phong phú cho Trình Chi Ngôn, nhất là một cái bánh quẩy và hai cái trứng gà, ngụ ý anh đạt điểm tối đa 100 trong kì thi.
Ngoài ra còn có cháo, bánh chưng, bánh quế hoa, ngụ ý được ghi tên trên bảng vàng.
Trình Chi Ngôn ngồi trước bàn ăn, anh nhìn một bàn đầy thức ăn mà không biết nên nói gì, nhìn mẹ của mình nói: “Mẹ muốn con chết vì no à?”
“Ai da, tiểu tử thối con lại dám nói như vậy, mẹ đây còn không phải vì kì thi trung khảo của con mà hao tâm chuẩn bị một bữa sáng đặc biệt hay sao!” Chu Nguyệt trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, tay cầm xẻng quơ về phía anh nói: “Nhìn thấy chưa, bánh quẩy, trứng gà! Con trai bảo bối, bảo đảm con thi đạt điểm tối đa 100!”
“ . . . . . . “ Đôi mắt trong suốt mang theo ghét bỏ của Trình Chi Ngôn quét qua bánh quẩy trên bàn một cái, lạnh nhạt nói: “Mẹ, mẹ không phải không biết rõ điểm thi tối đa của đơn khoa là 120 ? Muốn con thi 100, tức là muốn con thi rớt ?”
“Ạch . . . . . “ Nụ cười trên mặt Chu Nguyệt đột nhiên cứng lại, “Hiện tại điểm tối đa là 120 rồi hả ?”
“Xem như mẹ không lo lắng thành tích của con, nhưng tốt xấu gì thì cũng nên chú ý đến bảng kết quả học tập của con chứ!” Trình Chi Ngôn khổ tâm đến mức không còn gì để nói nữa, “Điểm của con có lúc nào thấp hơn 115 chưa ?”
“Khụ khụ . . . . . cái kia . . . . . Vậy đừng ăn bánh quẩy này!” Chu Nguyệt vội vàng đem cất đĩa bánh quẩy cùng trứng gà trên bàn, hất cằm dương dương tự đắc nhìn về phía Trình Chi Ngôn: “Chỗ kia! Ăn bánh chưng! Cao trung!”
“Bánh chưng làm từ gạo nếp, ăn nhiều sẽ không tiêu hóa . . . . . “ Trình Chi Ngôn chậm rãi đứng dậy, vừa đi ra bên ngoài vừa nói: “Mẹ vẫn nên tự mình ăn đi.”
“Ai ai . . . . tiểu tử thối, con muốn đi đâu? Con không thể không ăn gì mà đi như vậy chứ ?” Mắt thấy Trình Chi Ngôn đã đi đến cửa, Chu Nguyệt vội vàng nhìn về phía anh mà la lớn.
“Con đi đến chỗ mẹ của Tiểu Thỏ, xem thử có cháo trắng hay bánh bao để ăn không . . . . “ Trình Chi Ngôn đã bước ra khỏi cửa chính nhưng vẫn ngoáy đầu lại nói: “Chốc nữa con sẽ về.”
“Con . . . . “ Chu Nguyệt còn chưa kịp nói thêm gì thì Trình Chi Ngôn đã đi mất.
Tiểu Thỏ xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ của mình, từ trên lầu chậm rãi đi xuống, nhìn trong phòng ăn chỉ có một mình Chu Nguyệt, nhịn không được mở miệng hỏi: “Ồ? Anh nước chanh đâu ? Anh ấy ăn sáng nhanh như vậy sao ?”
“Nó đến nhà người ta xem có cháo trắng ăn hay không!” Chu Nguyệt buồn bực bưng đĩa bánh quẩy trên tay, nhìn Tiểu Thỏ nói: “Uổng công bác chuẩn bị cho nó bữa sáng thịnh soạn như vậy, vậy mà một món nó cũng không xem vừa mắt!”
Tiểu Thỏ đi qua thăm dò, thoáng nhìn qua đĩa bánh trên tay Chu Nguyệt, vui vẻ nói: “Ai nha, có bánh quẩy ăn, vậy không có sữa đậu nành à? Con thích nhất là ăn bánh quẩy chung với sữa đậu nành!”
“Có! Mẹ cho con ăn!”