Edit: Thập Nhất Bà Bà
Beta: Linh Ngọc
(*) hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm)
“Có! Mẹ cho con ăn!” Chu Nguyệt lập tức vui vẻ ra mặt, cầm chén đi lấy sữa đậu nành cho Tiểu Thỏ.
Hai mươi phút sau.
Sau khi đã ăn uống no nê ở nhà Tiểu Thỏ xong rồi, Trình Chi Ngôn trở về nhà, nhìn thức ăn trên bàn đã vơi hơn phân nửa.
“Em ăn hết số thức ăn này à ?” Trình Chi Ngôn nhướn mày, nhìn Tiểu Thỏ đang vùi đầu vào đĩa bánh quế hoa mà ra sức chiến đấu, buồn cười hỏi.
“A . . . . . Ừ . . . . . “ Tiểu Thỏ vừa ăn bánh quế hoa vừa dùng sức gật đầu trả lời Trình Chi Ngôn.
“Ăn nhiều như vậy sao, em không sợ tiêu hóa không nổi à ?” Trình Chi Ngôn đi lại gần Tiểu Thỏ, đưa tay xoa xoa cái đầu bù xù của cô, dịu dàng nói: “Được rồi, kiềm chế lại một chút, không thể ăn nhiều như vậy đâu.”
Tiểu Thỏ ăn miếng bánh quế hoa cuối cùng, liếm liếm ngón tay, cười hì hì với Trình Chi Ngôn: “Ăn nhiều mới có thể cao lên, nếu không em sẽ thấp hơn anh rất nhiều.”
“Từ từ cũng sẽ lớn lên thôi, vội gì chứ ?” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ, tiện tay lau vụn bánh dính trên khóe miệng của cô, sau đó cầm lấy chiếc cặp trên ghế, nhìn Chu Nguyệt và Tiểu Thỏ nói: “Con đi đây.”
“Chờ một chút, anh nước chanh.” Tiểu Thỏ vội vàng nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến trước mặt của Trình Chi Ngôn, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Hả ?” Trình Chi Ngôn hơi rủ mắt nhìn Tiểu Thỏ đứng trước mặt mình, mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Tiểu Thỏ nhón chân lên, kéo áo sơ mi của Trình Chi Ngôn, bực bội nói: “Anh khom lưng xuống đi, em không với tới!”
“Khom lưng để làm gì ?” Tuy ngoài miệng hỏi như vậy nhưng Trình Chi Ngôn vẫn nghe theo lời của Tiểu Thỏ, ngoan ngoãn khom lưng xuống, cười nhìn Tiểu Thỏ.
Bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh, nhỏ bé nắm lấy cổ áo sơ mi của Trình Chi Ngôn mà kéo xuống, nhón chân lên, không nói gì mà hôn một cái lên bờ môi màu hồng nhạt của anh, sau đó cười hì hì nói: “Chúc anh nước chanh thi trung khảo suôn sẻ!”
Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra, cảm giác mềm mại trên môi biến mất nhanh chóng, chỉ để lại mùi bánh bánh quế hoa thơm ngát, anh nhìn đôi con ngươi trong suốt của Tiểu Thỏ, khóe môi nở ra nụ cười nhàn nhạt, đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, dịu dàng nói: “Cảm ơn.”
Chu Nguyệt đứng sau lưng của hai người, nhìn một màn trước mắt này, không nhịn được mà rơi lệ, lòng chua xót vô cùng: “Lấy vợ rồi thì quên người mẹ này . . . . . vợ chỉ hôn một cái mà nó đã vui vẻ nói cảm ơn, còn mẹ nó chuẩn bị cho nó một bữa sáng thịnh soạn như thế, lại nhận được vẻ mặt đầy ghét bỏ của nó . . . . . “
“ . . . . . . . . “ Trình Chi Ngôn đen mặt nhìn mẹ của mình, im lặng chốc lát, rốt cuộc mở miệng nhàn nhạt nói: “Cảm ơn mẹ.”
Nói xong, anh liền vác cặp lên, xoay người bước ra ngoài.
Tiểu Thỏ cười hì hì, vẫy tay với Trình Chi Ngôn một cái, khi thấy hắn đã ra ngoài cửa thì mới chịu quay đầu lại.
Chu Nguyệt đứng yên tại chỗ, vẻ mặt cứng ngắc khó coi, một lát sau mới hồi phục lại tinh thần của mình, mặt đầy vẻ khó tin nhìn Tiểu Thỏ: “Tiểu Thỏ, mẹ không nghe nhầm chứ ? Vừa nãy thằng nhóc kia nói cảm ơn mẹ ?”
“Mẹ, thằng nhóc là cái gì ?” Tiểu Thỏ nghi ngờ hỏi ngược lại Chu Nguyệt.
“Ách . . . . . Chính là con thỏ nhỏ . . . . . . Ách, không phải, mẹ không có nói gì.” Chu Nguyệt giải thích một hồi, lại nhận ra cái từ này hình như dính vào Tiểu Thỏ, vội vàng thề thốt phủ nhận.
“A . . . . . . “ Tiểu Thỏ mê man nhìn Chu Nguyệt, sau đó gật đầu nói: “Anh nước chanh vừa rồi nói cảm ơn, tâm tình của anh ấy hình như rất tốt.”