Chương 309. Tạm thời hẹn hò 4
Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh ta.
Hạ Phong hướng tới cô quơ quơ di động trong tay, cười tít mắt nói: “Xem, anh xin số điện thoại rồi.”
“Không phải đâu. . Vì sao cô gái kia không đánh anh?” Tiểu Thỏ không dám nhìn anh ta.
“ Vì sao cô gái kia muốn đánh anh?” Hạ Phong chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
...
Tiểu Thỏ há miệng thở dốc sau một lúc lâu chỉ nói một câu: “Vừa rồi anh nói cái gì với cô ấy, vì sao cô ấy liền đồng ý cho anh số điện thoại?? Vì sao cô ấy để cho anh hôn? Vì sao cô ấy nhận đồ uống anh cho?”
“ Chậc chậc, Tiểu Thỏ Thỏ, em là mười vạn câu hỏi tại sao à?” Hạ Phong hướng tới Tiểu Thỏ lắc lắc ngón tay, cười hì hì nói: “Em hỏi nhiều vấn đề một lúc như vậy, anh trả lời như thế nào a.”
“Trả lời cái gì? ?”
Bọn họ đang nói chuyện Trình Chi Ngôn đã cầm bốn tấm vé xem phim đi trở về.
“Ách. . . Chính là vừa rồi anh Hạ Phong đùa giỡn một cô gái.” Tiểu Thỏ lời ít mà ý nhiều nói với Trình Chi Ngôn chuyện mới phát sinh một lần.
Trình Chi Ngôn nhún vai, một bộ coi như không thấy gì nói: “Loại chuyện này, lúc cao trung cậu ta làm nhiều hơn, đã không hiếm lạ rồi.”
“ Nhưng mà anh ấy cũng hôn cô ấy, vì sao cô ấy không đánh anh ấy?” Tiểu Thỏ vẫn lại là không rõ chuyện này.
“ Tiểu Thỏ Thỏ, đây em cũng không biết.” Hạ Phong đưa tay phất phất tóc chính mình, vẻ mặt đắc ý hướng tới cô nói: “Loại chuyện này, do người bộ dáng đẹp trai tới làm, cô gái mới có thể tâm thiếu nữ nảy mầm, nhưng nếu như do bộ dáng xấu tới làm, vậy thì gọi là quấy nhiễu.”
“...”
Tiểu Thỏ nhất thời đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta nói: “Anh đây là quanh co lòng vòng khen ngợi chính mình đẹp trai sao?”
“Ha ha ha ha, Tiểu Thỏ Thỏ, em có thể xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất, chứng minh em cũng là một vị cao thủ a!!” Hạ Phong sau khi nghe xong Tiểu Thỏ nói nhất thời thoải mái cười ha hả.
Mọi người nháy mắt không nói gì.
“Được rồi, phim sắp chiếu, chúng ta vẫn lại là mau vào đi thôi.” Dương Giai Di cười vỗ vỗ bả vai Hạ Phong, đưa tay hướng tới Trình Chi Ngôn muốn vé xem phim.
Trình Chi Ngôn cúi đầu, đưa mắt nhìn bốn tấm vé xem phim trên tay mình, sau đó lấy ra hai tấm trong đó đưa cho Dương Giai Di nói: “Cầm, đây là chỗ ngồi cậu và Hạ Phong.”
“A.... . .” Dương Giai Di gật gật đầu, thuận tay đưa một cái khác cho Hạ Phong.
“ Hai giờ mười lăm phim bắt đầu chiều, mời các vị cầm vé tự động vào bàn!” Nhân viên kiểm vé đứng ở lối vào cầm loa lớn tiếng hô.
“Đi thôi.” Trình Chi Ngôn dắt tay Tiểu Thỏ, hướng tới địa phương kiểm vé đi tới.
Kiểm vé xong, vào sảnh số 3, Dương Giai Di cùng Hạ Phong đi ở phía trước, vừa cúi đầu nhìn chỗ ngồi viết trong vé trên tay vừa nhìn sắp xếp chỗ ngồi, sau đó ở bên cạnh hàng thứ năm ngừng lại, quay đầu gọi Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ nói: “Tới nhanh, tới nhanh, hàng thứ năm ở chỗ này.”
“A.... . .” Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ, nhìn không chớp mắt từ bên cạnh hai người bọn họ đi tới.
“Ai, hai người đi chỗ nào? Chỗ này mới đúng hàng thứ năm a!” Hạ Phong nâng cao giọng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
“Xấu hổ, chỗ ngồi chúng ta ở hàng thứ mười lăm.” Trình Chi Ngôn rốt cục dừng bước, quay đầu lại hướng tới Hạ Phong ảm đạm cười, thanh âm trầm thấp mà thong thả nói.