Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 309: Chương 309




Chương 310. Tạm thời hẹn hò 5

Editor: Quỳnh Nguyễn

Gì! ?

Hạ Phong cùng Dương Giai Di nhất thời ngây ngẩn cả người.

Sau đó trơ mắt nhìn trên mặt Trình Chi Ngôn mang theo tươi cười đáng đánh đòn nắm Tiểu Thỏ lập tức hướng tới phía sau đi tới.

Này... Người này!!

Lúc mua vé vậy mà mua vé hàng khác nhau!

Hạ Phong cùng Dương Giai Di nhìn thoáng qua lẫn nhau, cuối cùng đành phải lắc đầu tìm đến chỗ ngồi chính mình ngồi xuống.

Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ đi đến hàng mười lăm, sau đó chọn góc ngồi xuống.

Tiểu Thỏ có chút buồn bực nhìn vị trí hai người bọn họ, chần chờ một chút vẫn lại là nhịn không được mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: “Anh nước chanh, vì sao chỗ ngồi hai người chúng ta khuất như vậy?”

“ Bởi vì chỗ ngồi phía sau đều bị người khác chọn hết.” Trình Chi Ngôn vô cùng lạnh nhạt hướng tới Tiểu Thỏ trả lời.

“ Vậy vì sao chúng ta không ngồi vào phía trước a?” Tiểu Thỏ lại vẫn là có chút khó hiểu, rõ ràng vị trí Hạ Phong cùng Dương Giai Di ngay tại hàng thứ năm chính giữa a, vị trí kia thật tốt, mặc dù hơi chút gần phía trước nhưng mà nhìn cũng cực kỳ sảng khoái a.

“Anh thích ngồi ở phía sau.” Trình Chi Ngôn quay đầu lại, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó thanh âm trầm thấp hỏi: “”Nếu như em muốn ngồi phía trước mà nói, có thể đổi vị trí cùng Hạ Phong hoặc là Dương Giai Di.”

“Ách. . . Không cần. . .” Tiểu Thỏ vội vàng khoát tay nói: “Em thích cùng ngồi với anh nước chanh.”

“Ngoan.” Trên mặt Trình Chi Ngôn lộ ra nụ cười hài lòng, anh cầm bắp rang trong tay đưa cho Tiểu Thỏ nói: “Cầm đi, mua cho em.”

“Cảm ơn anh nước chanh!” Tiểu Thỏ nhất thời lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận bắp rang trong tay Trình Chi Ngôn, thuận tay cầm lấy một viên vào vứt trong miệng mình.

Bắp rang bơ ngọt ngào, hương vị nháy mắt lan tỏa trong miệng cô.

Tiểu Thỏ vừa mới ăn mấy viên bạo mễ hoa, ngọn đèn bên trong rạp chiếu phim liền tối sầm, trên màn ảnh bắt đầu chiếu quảng cáo.

Trình Chi Ngôn liền yên lặng ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt nhìn màn hình lớn phía trước.

Tiểu Thỏ ăn một hồi, lúc này mới như là đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm lấy một viên bắp rang đưa tới bên miệng Trình Chi Ngôn nói: “Anh nước chanh, anh ăn không?”

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn bắp rang Tiểu Thỏ đưa đến bên cạnh khóe môi chính mình, cúi đầu “Uh`m” một tiếng, sau đó há miệng ngậm cả ngón tay cô vào trong miệng.

Lưỡi anh nhẹ nhàng xẹt qua đầu ngón tay của cô, giống như một mảnh lông vũ mềm mại nhẹ nhàng bay xuống mặt nước, nổi lên từng đợt sóng lăn tăn.

Tim Tiểu Thỏ nháy mắt đập lỡ một nhịp.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn lại giống như chuyện gì cũng không có phát sinh, ăn luôn viên bắp rang trong tay cô, lại thuận tiện liếm đầu ngón tay của cô một chút, liền tiếp tục nhìn màn hình.

Tiểu Thỏ nhìn anh, lại nhìn ngón tay mình, một trái tim nhỏ “Bùm bùm” nhảy dựng.

Vừa rồi... Trình Chi Ngôn hẳn là vô ý đi...

Tiểu Thỏ rụt tay nhỏ về, cầm một viên bắp rang ném vào trong miệng mình.

Liền ăn như vậy mấy viên, cô đột nhiên cảm giác được Trình Chi Ngôn dường như đang nghiêm túc nhìn chính mình.

Tiểu Thỏ quay đầu đi, nhìn đôi mắt Trình Chi Ngôn trong bóng đêm giống như ngôi sao, nhỏ giọng hỏi: “Anh nước chanh, làm sao vậy?Anh nhìn cái gì?”

Trình Chi Ngôn không nói lời nào, thân thể hướng tới phương hướng cô nghiêng nghiêng.

??

Trong ánh mắt Tiểu Thỏ tràn ngập dấu chấm hỏi.

“Đừng nhúc nhích.” Trình Chi Ngôn thấp giọng nói, một gương mặt tuấn tú gần như tiến đến bên cạnh cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.