Người dẫn chương trình đứng bên cạnh, nhìn một màn này, không khỏi ngẩn người.
Chuyện này... Chuyện này hình như đâu có giống như lúc diễn tập...
Lúc trước diễn tập, rõ ràng là chủ nhiệm lớp tiểu học tặng hoa cho học sinh múa dẫn đầu kia, sau đó dẫn chương trình sẽ lên sân khấu phỏng vấn cảm tưởng của người được nhận hoa kia một chút, lại để cho học sinh được nhận hoa nói vài câu đại loại như chúc mừng năm mới, nhưng tình hình trước mắt này...
Hai người dẫn chương trình nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng vẫn kiên trì cầm micro, cười tít mắt đi lên sân khấu.
“Bạn nhỏ tặng hoa, xin dừng bước, xin dừng bước!” Người dẫn chương trình mang vẻ mặt tươi cười hỏi Tiểu Thỏ: “Bạn nhỏ này, em tên gì vậy?”
“Em tên là Bạch Tiểu Thỏ! Bạch trong Tiểu Bạch Thỏ, Thỏ cũng trong Tiểu Bạch Thỏ, nghĩa là thỏ trắng nhỏ!” Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua chú dẫn chương trình, đưa tay túm góc áo Trình Chi Ngôn, giọng nói vang dội trả lời.
“Được, bạn Tiểu Bạch Thỏ...”
“Là Bạch Tiểu Thỏ!”
“À... Được, bạn nhỏ Bạch Tiểu Thỏ.” Dẫn chương trình đưa tay lau mồ hôi trán, hỏi Tiểu Thỏ: “Xin hỏi, vì sao em muốn tặng hoa cho vị bạn học này? Em xem, những anh chị khiêu vũ phía trước không phải cũng nhảy rất đẹp sao?”
“Bởi vì anh ấy là người đẹp trai nhất!” Đôi môi đỏ hồng của Tiểu Thỏ ghé vào micro trước mặt, giọng nói trong trẻo trả lời: “Em thích anh ấy nhất!”
“Phì... ha ha ha...”
Dưới sân khấu nhất thời vang lên những tiếng cười vang.
Gương mặt trắng nõn của Trình Chi Ngôn nhịn không được xuất hiện những vết ửng đỏ.
“À... Vậy là em cảm thấy anh này đẹp trai nhất cho nên mới tặng hoa cho anh ấy, vậy em cảm thấy anh này đẹp trai hơn hay là chú đẹp trai hơn?” Người dẫn chương trình cố ý hỏi đùa Tiểu Thỏ.
“Anh nước chanh của em đẹp trai nhất!” Tiểu Thỏ trả lời MC, giọng nói kêu lên rõ to.
“Ai... Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát!” MC mang vẻ mặt tan nát cõi lòng, nói với dưới sân khấu.
Khán giả nhất thời lại cười vang.
“Vậy, bạn đẹp trai được tặng hoa, ừm, bạn Trình Chi Ngôn lớp tiểu học năm thứ tư phải không?” Dẫn chương trình đưa micro tới trước mặt Trình Chi Ngôn, cười hỏi.
“Vâng.” Trình Chi Ngôn thản nhiên lên tiếng.
“Em có lời chúc năm mới nào muốn nói với mọi người không?”
“Năm mới vui vẻ.”
“Còn gì nữa không?”
“Học tập tốt.”
“Còn gì nữa không?”
“...” Trình Chi Ngôn quay đầu, vẻ mặt quái dị liếc MC một cái, cúi đầu sát vào micro trước mặt, không biết nói gì, đành nói: “Mỗi ngày đều tiến về phía trước.”
“Ha ha ha... Ha ha ha... Thật sự là, khụ khụ... một lời chúc ngắn gọn!” Người dẫn chương trình cười gượng hai tiếng, rồi lại vội vàng lên tiếng cứu nguy: “Nhưng mà tục ngữ nói thế là tốt, lễ nhẹ mà tình nặng, tuy rằng bạn học này chỉ chúc vài câu đơn giản, nhưng lại hàm chứa tình cảm nồng nàn, các bạn học sinh đang ngồi dưới sân khấu, nhiệm vụ quan trọng nhất của các bạn chính là học tập thật tốt, vậy nên phải luôn ghi nhớ, nhất định phải học tập thật giỏi, mỗi ngày đều tiến về phía trước, có được không?”
“Được ạ!” Các học sinh dưới sân khấu đều hết sức nể mặt, đồng thanh hô to.
“Rất tốt, cảm ơn các học sinh lớp tiểu học năm thứ tư đã mang đến cho chúng ta những tiết mục biểu diễn thật phấn khích, bây giờ mời các em xuống sân khấu...”
Sau khi MC đưa các học sinh đi xuống thì lại bắt đầu tiếp tục giới thiệu chương trình.
Một tay Trình Chi Ngôn cầm hoa, một tay nắm tay Tiểu Thỏ, từ từ đi về phía cánh gà.