Địch Thi Vũ đã biểu diễn xong tiết mục, từ phía trước sân khấu đi về sau hậu sân khấu, cũng không đi theo các bạn cùng lớp khác cùng nhau trở về chỗ ngồi, mà là chờ Trình Chi Ngôn bọn họ biểu diễn.
Sau khi thấy bạn cùng lớp Trình Chi Ngôn từ sân khấu đi xuống, cô ta tìm kiếm bóng dáng Trình Chi Ngôn trong một đám học sinh mặc trang phục biểu diễn màu đỏ.
Giây tiếp theo, lúc cô ta nhìn thấy Trình Chi Ngôn mặc tây trang màu đen đang cầm hoa đi xuống, nhất thời lòng tràn đầy vui mừng, muốn tiến lên đi nói chuyện với anh.
Nhưng mà bước chân của cô ta vừa bước ra thì dừng lại.
Bởi vì cô ta nhìn thấy một cánh tay Trình Chi Ngôn nắm tay một người có dáng người nho nhỏ là Tiểu Thỏ, vẻ mặt ôn nhu nhắc nhở cô bé chú ý bậc thang dưới chân.
Bộ dáng Trình Chi Ngôn dịu dàng như bây giờ, cô ta chưa từng thấy qua.
Cô ta đứng tại chỗ, chần chờ trong chốc lát rốt cuộc có muốn tiến lên hay không.
“Trình Chi Ngôn, không tệ, từ chỗ nào tìm một bạn nhỏ vậy mà cầm hoa tặng cho tôi mang tặng cho cậu.” Dương Giai Di mặc váy vũ đạo màu đỏ đưa tay ngăn Trình Chi Ngôn lại, cười hì hì với anh hỏi.
“Cái này cậu phải hỏi thầy Triệu, dù sao sắp xếp cô bé lên sân khấu tặng hoa không phải tôi.” Trình Chi Ngôn nhìn Dương Giai Di mỉm cười, thuận miệng trả lời một câu.
“Nhưng tôi vừa rồi nhìn thấy, lúc cô bé ngã sấp xuống, thầy Triệu còn nâng cô bé lên, vả lại cô bé này vừa lên sân khấu thì đi thẳng tôii cậu, nhất định là người của cậu.” Dương Giai Di nói hai câu này rõ ràng từ đầu đến cuối một chút liên hệ đều không có, nhưng mà từ trong miệng cô ấy nói ra thật giống như là Trình Chi Ngôn sắp xếp một cô bé cầm hoa từ trong tay thầy Triệu tôii tặng cho anh.
“Cậu thích tôi sẽ cho cậu.” Trình Chi Ngôn không tỏ vẻ không hề gì nhún vai, chuyển bó hoa trong tay tới trước mặt Dương Giai Di một chút.
“Cắt, tôi mới không cần, tôi chính là cảm thấy hứng thú với cô bé này, nếu không cậu cho tôi cô bé này được không?” Bộ dáng Dương Giai Di cười hì hì nhìn Trình Chi Ngôn nói.
“Không được, anh nước chanh, anh không thể đưa em cho người khác.” Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt cảnh giác nhìn Dương Giai Di nói.
“....” Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn Dương Giai Di nói: “Cậu muốn em ấy để làm gì?”
“Ha ha nghe nói cô bé này là bạn gái nhỏ của cậu, đương nhiên là tò mò với cô bé rồi.”
“Cái gì, cô bé là bạn gái của Trình Chi Ngôn?”
Những học sinh vừa rồi còn phân tán, trong nháy mắt liền vội vàng xông tôii một chỗ.
“A, bộ dáng cô bé thật đáng yêu.”
“Ánh mắt vừa lớn vừa tròn nhìn còn có một chút giống Trình Chi Ngôn.”
“Trình Chi Ngôn, thật sự cô bé không phải em gái cậu hả?”
Những cái vấn đề linh tinh này lập tức vây quanh hai người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.
Địch Thi Vũ cách xa đám người nhìn bọn họ, một đôi tay bạch ngọc nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm, rốt cuộc hít một hơi quay đầu đi tới.
“Tránh ra, tránh ra, tránh ra..... Đều vây quanh Tiểu Thỏ đáng yêu của nhà chúng ta để làm gì?” Thời khắc mấu chốt, vẫn là Hạ Phong giải vây cho Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, “Thầy giáo nói, cấm yêu sớm, các cậu bắt đầu điên khùng nói cái gì vậy, mau đi xuống chỗ ngồi đi, thầy Triệu đang tìm các cậu đó.”
“Đi thôi, đi thôi...”
Vừa nghe được Hạ Phong nói như vậy, làm cho các bạn học nháy mắt không còn hứng thú, thì tản ra.
Dương Giai Di cười hít mắt ngồi xổm xuống, đưa tay chọc đầu Tiểu Thỏ một cái.