Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 349: Chương 349: Em đi cường hôn anh 2




Chương 349. Em đi cường hôn anh 2

Editor: Quỳnh Nguyễn

Nhất thời trong mắt Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thỏ.

“Được, đó chính là bốn so với một, thiểu số phục tùng đa số, buổi tối chúng ta liền ngoạn chơi trò chơi quốc vương a!” Trong đôi mắt nhỏ của Kỷ Lâm Khải tỏa ra ánh sáng.

Anh ta vừa nói vừa cầm hòm bài poker trong tay mở ra, sau đó từ bên trong rút ra năm lá bài.

“ Các cậu xem một chút, trong tay tớ có năm lá bài, theo thứ tự là A bích đen, 2 bích đen, 3 bích đen, 4 bích đen và lão K đỏ.” Kỷ Lâm Khải cầm năm lá bài đặt đến trên mặt đất, mở ra từng lá sau đó tiếp tục nói: “ Tớ nói quy tắc trò chơi một chút, một lát nữa tớ sẽ lật ngược bài lại, sau đó năm người chúng ta mỗi người lấy ra một lá bài, người lấy ngẫu nhiên trúng lão K đỏ chính là quốc vương một vòng này, là quốc vương liền có quyền lợi khiến người khác làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên, bài trong tay mỗi người là cái gì quốc vương cũng không biết, cho nên người đó chỉ có thể chọn một người A bích đến 4 bích hoặc là mấy người đi làm việc, nghe hiểu chưa?”

“. . .” Tiểu Thỏ nghe anh ta giới thiệu quy tắc trò chơi, cảm thấy có chút hiểu lại có chút không rõ.

“Tốt, chúng ta trực tiếp chơi một ván, như vậy có vẻ dễ dàng hiểu.” Kỷ Lâm Khải vừa nói vừa hướng tới hai vị bạn cùng phòng bên cạnh nháy mắt, sau đó lấy năm lá bài trên mặt đất, sau khi lấy tay làm lộn xộn trình tự chúng nó, hướng tới mọi người nói: “Đến đây đi, mỗi người lấy ra một tấm.”

Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, nhanh chóng đưa tay rút đi một tấm.

Người khác cũng đều lấy bài ra.

“Hiện tại, người lấy ngẫu nhiên trúng lão K đỏ, mời bày bài ra.” Kỷ Lâm Khải nhìn thoáng qua bài chính mình, là A bích đen.

“Ách. . .” Tiểu Thỏ có chút chần chờ giơ bài trong tay mình lên, thanh âm yếu ớt nói: “Hình như là em a...”

“A... A... A..., một vòng này quốc vương là em gái!” Vương Thước nhất thời kích động, của anh ta là 4 bích a, “Em gái, nói đi, em định để cho người nào làm gì??”

“A?” Tiểu Thỏ lại vẫn là có chút không phản ứng kịp.

“Em có thể ra lệnh một người A bích đến 4 bích hoặc là vài người làm bất cứ chuyện gì.” Trương Vũ Phi bổ sung thêm.

“Kia. . .” Tiểu Thỏ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thuận miệng nói: “2 bích hát một bài hát cho mọi người.”

“ Ai là 2 bích?” Kỷ Lâm Khải lật bài mình qua, đưa A bích cho mọi người thấy.

“Tớ là 4 bích.” Vương Thước cũng lật bài.

“Tớ là 3 bích.” Trương Vũ Phi cười hắc hắc, cũng lật bài mình.

“. . .” Chỉ có Trình Chi Ngôn không nói chuyện.

Người trong phòng nháy mắt tập trung ánh mắt trên người Trình Chi Ngôn.

“Ha ha... Trình lớp trưởng, đây cũng không nên trách chúng ta a...” Kỷ Lâm Khải vẻ mặt cười xấu xa nhìn Trình Chi Ngôn nói: “ Người lấy bài quốc vương chính là bạn gái cậu, đề xuất yêu cầu cũng là bạn gái cậu a!”

Tiểu Thỏ quay đầu đi, đôi mắt nhìn Trình Chi Ngôn, chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh nước chanh, anh hát sao?”

“ Vô nghĩa, đương nhiên phải hát, nếu đồng ý chơi trò chơi, nhất định phải tuân thủ quy tắc trò chơi!” Vương Thước một tiếng kỳ quái, hướng tới Trình Chi Ngôn nói: “Trình lớp trưởng mau tới, hát vài câu là được, ca khúc tùy cậu chọn lựa, mau mau!”

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn vài người xung quanh, lại ý vị thâm trường nhìn Tiểu Thỏ một cái, mở miệng nói: “Hát 《 Hai con hổ 》 có thể sao? ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.