Editor: Quỳnh Nguyễn
“Cắt - -! !” Người ký túc xá nhất thời dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.
Trình Chi Ngôn không sao cả nhún nhún vai, há miệng xướng một câu: “Hai con hổ, hai con hổ, chạy trốn mau, chạy trốn mau.”
Sau đó liền không có sau đó.
Trình Chi Ngôn nhìn mọi người đang nhìn chằm chằm chính mình cùng đợi đến tiếp sau, ảm đạm cười nói: “Hát xong rồi.”
“Mẹ kiếp!”
Kỷ Lâm Khải vỗ đùi, hướng tới Trình Chi Ngôn khinh bỉ nghiêm trọng nói: “ Cậu bớt xén tài liệu cũng nhiều lắm đi?Tớ nói cậu tùy tiện hát hai câu kia chỉ là một ca khúc được yêu thích dài năm phút đồng hồ, cậu tùy tiện hát hai câu, cậu đặc biệt chọn một ca khúc nhạc thiếu nhi cũng tùy tiện hát hai câu, cậu cố ý à?”
“ Vừa rồi cậu chưa nói.” Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn anh ta nói: “Được rồi, không cần xoắn xuýt với tớ chuyện ca hát này, hai con hổ cậu cũng không phải chưa từng nghe qua, có cần thiết để cho tớ hát một lần sao?”
“. . . Hành!” Kỷ Lâm Khải nhận mệnh liền gật gật đầu nói: “Dù sao vừa rồi coi như là chơi đùa thử, như thế nào,, tất cả mọi người hiểu chưa?”
“Uh`m.”
Mọi người gật gật đầu. “Được, vậy hiện tại chúng ta liền chính thức bắt đầu a, đối với mệnh lệnh quốc vương người bị chọn kia nhất định phải hoàn thành vô điều kiện, OK?” Kỷ Lâm Khải bổ sung một câu.
“Uh`m.”
Mọi người tiếp tục gật đầu.
“Vậy bây giờ bắt đầu rút bài bài, mọi người rút bài.” Kỷ Lâm Khải thu toàn bộ bài poker trong tay mọi người trở về, sau khi lộn xộn bài một chút liền đặt bài trên mặt đất, “Bắt đầu!”
Bốn người ngồi ở xung quanh anh ta nhanh chóng đưa tay rút một tấm trên mặt đất.
“ Tới tới tới! Nhìn xem ai là quốc vương!” Vương Thước nhìn thoáng qua 3 bích trong tay mình, trong lòng nhất thời có chút thất vọng.
“Tớ.” Trình Chi Ngôn không chút hoang mang cầm lão K đỏ trong tay lật qua, đôi mắt trong suốt mang theo một tia ý cười nhợt nhạt nhìn mọi người nói: “Lần này là tôi.”
“ Dựa vào...” Ba người ký túc xá bọn họ kia nhất thời phát ra một tiếng cảm khái.
“Nói đi. . . Lão Đại. . .” Kỷ Lâm Khải buồn bã ỉu xìu hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: “Yêu cầu gì?”
Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, trầm ngâm chốc lát, sau đó quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ bên cạnh mình.
Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, trong mắt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn.
“Từ A bích đến 4 bích....” Khóe môi Trình Chi Ngôn đột nhiên gợi lên một độ cong đẹp mắt, thanh âm anh trầm thấp mà dồi dào từ tính chậm rãi hướng tới mọi người nói: “Mỗi người tới đây cung kính gọi Tiểu Thỏ một tiếng chị dâu.”
Cái gì?
Tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.
“Em...Em cũng phải gọi mình một tiếng chị dâu sao?” Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, thanh âm yếu ớt hỏi.
Trình Chi Ngôn ảm đạm cười: “Em là bài gì?”
“A bích...”
“ Vậy thì 2 bích đến 4 bích, mỗi người tới đây, cung kính gọi A bích một tiếng chị dâu.” Trình Chi Ngôn quay đầu đi, lại lần nữa tuyên bố mệnh lệnh.
“ Ta đi! Lão Đại đây là trắng trợn làm càn a!” Trương Vũ Phi nhịn không được hướng tới anh kháng nghị nói.
“Có ý kiến sao? ?” Trình Chi Ngôn hướng tới anh ta hơi hơi nhíu mày, thanh âm trầm thấp hỏi.
“Không. . . Không có. . .” Trương Vũ Phi theo bản năng trả lời.
Hai người khác nghĩ nghĩ, dù sao Tiểu Thỏ vốn là bạn gái Trình Chi Ngôn, tuy nói tuổi tác là nhỏ một chút, nhưng mà từ bối phận mà nói, gọi cô một tiếng chị dâu cũng không tính chịu thiệt.