Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vương Thước đang đặt đầu ở thành giường, không nói gì.
”Ai, Trình Chi Ngôn, cậu rốt cuộc có bạn gái hay không?” Kỷ Lâm Khải
đang ngồi ăn đồ ăn vặt ở trên ghế, cậu ta vừa ăn vừa hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: “Dầu gì cũng là ngày đầu tiên khai giảng, cậu chẳng lẽ cũng
không gọi điện thoại báo cáo cho bạn gái cậu một chút?”
”Cậu ngốc a, Trình Chi Ngôn không gọi nhất định là vì bạn gái hiện
tại không thể nghe điện thoại a!” Trương Vũ Phi từ trước mặt máy tính
quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Tớ bấm ngón tay hiện tại mới chín giờ buổi tối, bạn gái cậu không thể nghe điện thoại chứng minh hiện tại cô ấy nhất định còn đang ở lớp tự học buổi tối! Đúng hay không?Trình
lớp trưởng, cậu thành thật khai báo, bạn gái của cậu có phải học muội
cao trung hay không?”
Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn mấy người này, đau đầu
xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Đừng đoán, sau này các cậu sẽ nhìn thấy cô
ấy.”
” Ôi! Những lời này chính là thừa nhận mình có bạn gái a!” Kỷ Lâm
Khải vỗ bàn, đứng lên kích động nói: “Lớp trưởng, không bằng nói một
chút cho chúng ta các cậu quen biết, yêu nhau mến nhau như thế nào đi?”
”Tớ đi tắm rửa.” Trình Chi Ngôn trực tiếp coi như không có những lời
này của Kỷ Lâm Khải, tiện tay cầm khăn tắm liền vào buồng vệ sinh.
” Chậc chậc, bị ngăn đề tài a.” Trương Vũ Phi thở dài nói.
” Không có việc gì, huấn luyện quân sự một tháng a, có rất nhiều thời gian từ từ gặng hỏi!” Vương Thước nằm úp sấp ở trên giường hướng tới
hai người phía dưới cười hắc hắc, tiếp tục đọc sách.
Tiểu Thỏ bên này vừa mới cúp điện thoại cửa liền truyền đến một trận tiếng đập cửa “Thùng thùng thùng“.
Ngay sau đó cửa phòng của cô liền bị Chu Linh nhẹ nhàng đẩy ra, “Tiểu Thỏ, ngủ chưa?”
”Chưa ạ.” Tiểu Thỏ xoay người một cái từ trên giường ngồi dậy, nhìn mẹ mình kỳ quái nói: “Mẹ tìm con có việc gì sao?”
” Uh`m...” Mẹ Tiểu Thỏ có chút xấu hổ ngồi vào bên cạnh Tiểu Thỏ,
chuẩn bị một chút, sau đó thấp giọng hỏi: “Vừa rồi gọi điện thoại với
anh nước chanh à?”
” Vâng.” Tiểu Thỏ gật gật đầu.
” Hai con từ nhỏ vẫn là cùng một chỗ, hiện tại đột nhiên anh ấy đi
Nam Kinh học đại học, con có thể có chút không quen hay không?” Mẹ Tiểu
Thỏ đưa tay sờ sờ đầu của cô, thấp giọng hỏi.
” Uh`m... Có chút...” Tiểu Thỏ nghiêm túc liền gật gật đầu, hướng tới mẹ mình nói: “Nhưng mà không sao, quen thì tốt rồi, chờ anh nước chanh
huấn luyện quân sự xong rồi sẽ trở lại gặp con.”
”Ai...” Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi vỗ vỗ tay cô nói: “Con a, đôi khi quá hiểu chuyện rồi.”
Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn tay bà che trên mu bàn tay của mình, trong
khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên trả lời thế là tốt hay không nữa.
” Tiểu Thỏ...” Mẹ Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vẫn lại là hướng tới cô thấp giọng nói: “Con còn nhớ rõ chú Từ cùng ăn cơm lần trước không?”
” Uh`m, nhớ rõ, chú ấy là người trong lòng mẹ...” Tiểu Thỏ sửng sốt một chút sau đó gật gật đầu.
” Chú Từ...” Mẹ Tiểu Thỏ dường như không biết nên mở miệng như thế
nào, “Vợ trước của chú lúc Cảnh Thần còn rất nhỏ liền bị bệnh qua đời,
nhiều năm như vậy vẫn đều là một mình chú mang theo Cảnh Thần, thực ra
chú... Là một người rất tốt.”
”Con biết...” Tiểu Thỏ cúi đầu, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Người trong lòng mẹ nhất định sẽ không kém...”
Tựa như... Ba ba...
” Mẹ biết bây giờ con còn không chấp nhận được chú ấy, cho nên cũng không ép buộc con chấp nhận chú ấy.”