Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 967: Chương 967: Hết thảy đều sẽ tốt đẹp lên




Editor: May

Hai tay Cố Trừng Tịch nắm lấy tay lái, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào đường phía trước, thật lâu sau, mới giọng nói trầm thấp mà ôn nhu nói ra với cô: “Anh hiểu... cái loại tuyệt vọng trong lòng em, vào lúc mẹ anh qua đời, anh đã nhận thức qua...”

“...” Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, dùng sức hít mũi một cái, nhìn người đang lái xe đưa lưng về phía chính mình kia.

“Khi đó, giống như toàn bộ thế giới đều là một mảnh hắc ám, rõ ràng một khắc trước, người còn đang mỉm cười thảo luận với em buổi tối ăn cái gì, một khắc sau, liền nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện, không còn tỉnh lại nữa...” Trong giọng nói của Cố Trừng Tịch, mang theo một tia khổ sở như cà phê rang, cúi đầu chậm rãi nói:

“Cảm giác hiện tại của em, anh đều hiểu rõ, thậm chí anh càng nhận thức sâu hơn em, người mẹ duy nhất qua đời, người quan hệ mật thiết nhất với em trên thế giới này đã không còn, rõ ràng còn có ba, nhưng ông ta hoàn toàn không muốn thừa nhận sự tồn tại của anh, rõ ràng còn có một người em trai, nhưng nó hoàn toàn không biết rõ sự tồn tại của anh, trong nháy mắt đó, tựa hồ anh và thế giới này, đều không có quan hệ gì, anh sống, không có con người cao hứng vì anh, anh chết, cũng sẽ không c người thương tâm vì anh... Cho nên, Đồng Đồng, anh đều hiểu càm giác bây giờ của em, cũng có lẽ bây giờ là thời khắc gian nan nhất tuyệt vọng nhất trong sinh mệnh của em, nhưng tin tưởng anh... Hết thảy đều sẽ tốt đẹp lên. Huống chi...”

Giọng nói anh dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Chỉ cần một giây cậu ta không có đi ra từ trong phòng giải phẫu, liền đại biểu cậu ta còn có một đường hy vọng sống sót...”

“Ừ...” Trình Thi Đồng siết chặt khăn giấy trong tay, nghe Cố Trừng Tịch thấp giọng chậm rãi nói, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy không phải là quá khó chịu.

Xe một đường bay nhanh đến sân bay, Cố Trừng Tịch mới vừa dừng xe vững ở bãi đậu xe.

Trình Thi Đồng liền vội vàng hấp tấp đẩy cửa xe ra, dự định chạy về sảnh chờ máy bay.

“Đồng Đồng.” Cố Trừng Tịch cũng đẩy cửa xe ra, đi ra từ trong xe, anh mở miệng kêu Trình Thi Đồng một tiếng, sau đó ở khi cô quay đầu nhìn mình, giọng ôn nhu nói: “Đừng có gấp, anh đi cùng em.”

“Anh cũng đi??” Trình Thi Đồng khẽ ngơ ngác một chút, có chút không dám tin tưởng nhìn anh.

“Em mua vé máy bay chưa?” Cố Trừng Tịch không đáp hỏi ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.