Editor: May
“Chưa...”
“Đi thôi, vừa rồi anh đã mua xong.” Cố Trừng Tịch đóng cửa xe, khóa kỹ xe, sau đó duỗi tay vỗ nhẹ đầu cô, ý bảo cô đi theo mình.
“Vừa rồi?? Khi nào??” Trình Thi Đồng vẫn còn có chút không kịp phản ứng.
“Lúc chờ đèn đỏ.” Cố Trừng Tịch vừa đi, vừa nói với Trình Thi Đồng.
“Nhưng mà... sao anh lại biết mã số chứng minh thư của em??” Trình Thi Đồng vẫn còn có chút không hiểu nhìn hỏi anh: “Không phải mua vé máy bay là cần thông tin thẻ căn cước sao??”
“Ừ.” Cố Trừng Tịch xoay người lại, rất nghiêm túc nhìn cô, cười cười nói: “Trước đó lúc chúng ta cùng đi xem sản phẩm điện tử, em xếp hàng trả tiền trước anh, khi đó, anh không cẩn thận liếc về thông tin thẻ căn cước trong ví tiền của em...”
“Chỉ liếc một cái...”
Liền nhớ kỹ sao??
Trình Thi Đồng đột nhiên nhớ tới ngày đó khi cô đi mua kem ly, không cẩn thận nghe được những lời kia của Cố Trừng Tịch và Tiểu Thỏ.
Anh nói, anh đã thích chính mình cực kỳ lâu...
“Ừ...” Trình Thi Đồng không biết rõ vì sao, chỉ cảm giác mũi mình đau xót, nước mắt nhịn không được sẽ phải rơi xuống, cô vội vàng ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy nói với anh: “Vậy cám ơn anh... lát nữa em trả tiền mua vé máy bay cho anh.”
Tươi cười bên khóe miệng Cố Trừng Tịch bỗng chốc liền cứng đờ.
Ánh mắt của anh trầm trầm nhìn Trình Thi Đồng một hồi lâu, cuối cùng cúi đầu chậm rãi mở miệng nói: “Không cần khách khí với anh như thế.”
“Nhưng em...” Lúc Trình Thi Đồng còn muốn nói thêm gì nữa, Cố Trừng Tịch đã xoay người đi tới thang máy ở bãi đỗ xe ngầm nói: “Dù gì cũng là đi thăm em trai của anh, mua cái vé máy bay mà thôi, không cần khách khí với anh như thế đâu, em dâu??”
“...” Trình Thi Đồng nhìn tươi cười có chút miễn cưỡng trên mặt anh, nhịn không được cúi đầu, cắn cắn môi, sau đó chậm rãi gật gật đầu.
Thang máy mang hai người bọn họ trực tiếp lên đại sảnh lầu ba xuất phát trong nước.