Editor: May
Trình Thi Đồng xoay đầu lại, mắt tràn đầy nước mắt nhìn ông, lại cúi đầu nhìn nhìn IPOD trong tay mình, cuối cùng chậm rãi gật đầu, cô đứng dậy, ngồi xuống ở trên ghế hành lang, sau đó nhét ống nghe IPOD vào trong lỗ tai của mình, đè xuống phím khóa.
Trong tai nghe lập tức truyền đến một trận tiếng âm nhạc du dương, chỉ chốc lát sau, một bài hát hơi thương cảm vang lên.
“Vì sao yêu lại bắt đầu mưa, vì sao chúng ta càng đi càng xa, vì sao cười có chút mất tự nhiên, vì sao tôi yêu có chút bất an, nước mắt dời núi lấp biển, lại ngăn cản không được tổn thương, tình yêu chúng ta kết thúc ở đêm này, xuân hạ đông ấm áp rất cần phải có em làm bạn, giờ phút này một mình tôi quen cô đơn, yêu đau khổ nhất la lên, không thể đủ để làm lại, nhiều năm sau tôi lại vững vàng ghi tạc trong đầu, hạnh phúc lại đến tôi vẫn sẽ tràn trề mong đợi, tìm về hạnh phúc lúc yêu ban đầu...”
Trình Thi Đồng nghe nghe, nước mắt lại bắt đầu không khống chế được khóc lên, cô ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà hành lang bệnh viện, chỉ cảm thấy hai câu ca từ kia, hát đến chính mình từng đợt đau lòng.
Xuân hạ đông ấm áp rất cần phải có ngươi làm bạn...
Giờ phút này một mình tôi quen cô đơn...
Sau khi ca khúc này chấm dứt, trong tai nghe có một lát lặng im, nhưng mà, lại một khúc nhạc dạo giống vậy vang lên.
Đôi mắt Trình Thi Đồng đẫm lệ mơ hồ cúi đầu, lúc này mới phát hiện, trên màn hình IPOD-NA NO trong tay, chỉ hiện lên một ca khúc như vậy.
Bên trong toàn bộ IPOD cũng chỉ có một ca khúc như thế - - ( hóa ra tình yêu khó như vậy).
Hóa ra tình yêu...
Thực khó như vậy a...
Ánh mắt Trình Thi Đồng trống rỗng nhìn trần nhà, trong đầu chỉ càng không ngừng lặp lại một câu nói như vậy.
Ngày 27 tháng 8 2014, ngày sinh mạng Cố Ninh Thư kết thúc.
Trình Thi Đồng ngồi ở trong hành lang của bệnh viện, ngồi suốt cả đêm, mặc cho ai tới khuyên bảo, cô đều giống như không có nghe thấy.