Editor: May
Khi hai vị nhân viên bị làm khó, cuối cùng Trình Thi Đồng cũng chậm rãi buông lỏng tay ra.
Cô đứng ở trong phòng bệnh, hai tay che mặt, khóc rống không thôi.
Nhân viên làm việc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đẩy xe đẩy liền rời đi.
Trình Thi Đồng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cô nhìn thân ảnh hai nhân viên công tác kia rời đi, nghĩ tới tối hôm nay, người cô yêu nhất kia, vượt qua đêm dài đằng đẵng ở trong nhà xác âm u lạnh như băng, trong lòng nhất thời giống như xé rách đau đớn.
Trong hành lang, dần dần nhìn không thấy bất luận thân ảnh nào.
Trong đầu cô, lại không ngừng hiện ra từng bức tranh.
Có anh lần đầu chuyển trường đến đến trong lớp các cô, ngày đó ánh mặt trời vừa vặn, Cố Ninh Thư còn mang theo một tia ngây thơ thân hình thẳng tắp đứng ở phía trước bục giảng, anh mặc một áo sơ mi trắng, ở giữa ánh nắng sáng chói tản mát ra tia sáng chói mắt.
Cũng có khi Trình Chi Ngôn thay thế cô viết thư tình đưa cho anh, ánh mắt của anh rũ xuống, nghiêm túc nghiên cứu, vẻ mặt trên mặt giống như cười mà như không, giống như đặc biệt bất đắc dĩ.
Còn có lần đầu tiên khi bọn họ nói chia tay, cô ném vòng tay anh cho mình ở trong bụi cỏ, anh ở trong một mảnh bão tuyết bay tán loạn, cô đơn đứng ở nơi đó, cẩn thận tìm ở trong bụi cỏ.
Anh luôn cười ôn nhu với cô, lúc nào cũng là dù chuyện gì đều suy nghĩ cho cô.
Người ở cạnh cô hết thảy thanh xuân, liền biến mất ở trong sinh mệnh cô.
Bắt đầu từ hôm nay, cho đến khi vĩnh viễn, cũng sẽ không còn đứng ở trước mặt cô, cười ôn nhu với cô nữa.
Trình Thi Đồng dần dần ngồi xổm xuống, hai tay ôm cánh tay của mình, thất thanh khóc rống.
“Đồng Đồng... Đồng Đồng...??” Ba Cố Ninh Thư ngồi xổm xuống cùng cô, vừa lau nước mắt của mình, vừa nhét một cái IPOD vào trong tay Trình Thi Đồng nói: “Đây là lúc trước Ninh Thư đưa cho chú, nó nói, chờ sau khi nó rời đi, giao cái này cho cháu.”