Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 164: Chương 164: Lừa gạt vợ anh 2




Chương 164: Lừa gạt vợ anh 2

Editor: Quỳnh Nguyễn

Trình Thi Đồng nói xong câu đó nói xong câu đó liền kéo cánh tay Tiểu Thỏ đi ra ngoài.

“ Vậy cậu muốn mang tớ đi chỗ nào a?” Một tay Tiểu Thỏ mang theo cặp sách của mình, bị Trình Thi Đồng kéo hướng tới bên ngoài trường học.

“Theo tớ về nhà.”

“A?”

“Từ giờ trở đi, cậu bị tớ bắt cóc rồi!” Trình Thi Đồng quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ nói.

Gì!?

Tiểu Thỏ vẻ mặt giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn cô ấy.

“ Để cho chú nhỏ tớ nghĩ biện pháp tới chuộc cậu đi!” Trình Thi Đồng bỏ lại những lời này liền mang theo Tiểu Thỏ về nhà.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Thỏ đi nhà Trình Thi Đồng.

Nhà cô ấy và nhà cô là hai cái phương hướng hoàn toàn khác.

Nếu như xem trường tiểu học bọn họ ở giữa mà nói, như thế nhà cô và nhà Trình Chi Ngôn ở phía nam thành phố, mà nhà Trình Thi Đồng ở phía Bắc thành phố.

Bởi vì khoảng cách hai nhà có chút xa, cho nên mấy năm trước cô chưa từng có nhìn thấy Trình Thi Đồng đi nhà Trình Chi Ngôn chơi.

Chỉ là đứng ở dưới lầu nơi ở thoáng có chút cũ nát kia, Tiểu Thỏ có chút chần chờ nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, mở miệng hỏi: “Nhà cậu... Xác định ở nơi này?”

Nơi này là một khu dân cư có vẻ cũ kỹ ở thành phố Z, vài năm gần đây nói muốn phá bỏ và dời đi nơi khác, nhưng mà vẫn không có động tĩnh, xe xích lô trong tiểu khu, cột điện, quầy bán quà vặt, lộn xộn xen kẽ, một nhóm cụ già ngồi trên đất trống ở cửa, di chuyển cái ghế ở đàng kia tới bên cạnh phơi nắng nói việc nhà.

Cha cậu... Không phải Phó Thị Trưởng sao?

Tại sao ở nơi loạn như vậy?

“ Ai...Nhà tớ ở nơi này.” Trình Thi Đồng thở dài một hơi nói: “Cha tớ nói, ứng xử phải khiêm tốn, vị trí cao không bằng nghèo khó, ông ấy ngồi ở trên vị trí kia không biết có bao nhiêu ánh mắt theo dõi ông ấy a, hơn nữa ở chỗ này ông ấy còn có thể nói chuyện phiếm cùng nhóm người lớn tuổi, hiểu rõ mong muốn của dân chúng, dù sao cũng không ai tin tưởng một cái Phó Thị Trưởng sẽ ở nơi này.”

“A... Thanh quan (người làm quan mà trong sạch) a!” Tiểu Thỏ hướng tới Trình Thi Đồng giơ ngón tay cái lên.

“Đi thôi, lên lầu!” Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi ở đã có cũ nát cũ nát kia, mang theo Tiểu Thỏ đi tới hành lang.

Nhà Trình Thi Đồng ở tại lầu 4.

Vào cửa nhà cô ấy, Tiểu Thỏ nhìn hoàn cảnh bốn phía, xem ra vẫn là cực kỳ trang nhã, rất khác biệt.

Có lẽ cha Trình Thi Đồng là một người thích hoa cỏ, trong nhà một mảnh sức sống dạt dào, màu xanh nồng đậm, giàn trồng hoa xen vào nhau được đặt gọn gàng.

Trình Thi Đồng đi qua những cái hoa cỏ này mang theo Tiểu Thỏ trở về phòng mình.

Phòng giống như nhiều cô gái khác, phòng Trình Thi Đồng cũng là một mảnh màu trắng.

Tiểu Thỏ ngồi ở trên giường lớn mềm mại nhìn trang trí trong phòng cô ấy, trong mắt chỉ cảm thấy tò mò.

“ Tới, đưa điện thoại di động của cậu cho tớ.” Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ vươn tay ra.

“A?” Tiểu Thỏ ngớ ra một phen, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.

“A cái gì, mau cho tớ a, tớ muốn gửi tin nhắn cho chú nhỏ.” Tay Trình Thi Đồng lại hướng tới Tiểu Thỏ vươn ra, thúc giục cô nói.

“A......” Tiểu Thỏ cúi đầu, lục điện thoại di động mẹ cô để lại cho cô từ trong cặp xách ra, đưa tới.

Trình Thi Đồng lấy di động, bùm bùm điên cuồng ấn bàn phím, sau khi ấn xong lại đưa điện thoại di động trả lại cho Tiểu Thỏ: “Gửi xong.”

“Cậu gửi cái gì?” Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua hòm thư gửi đi.

Vợ cậu ở trong tay tôi, mau lại đây chuộc, nếu không giết con tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.