Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn mấy chữ kia, lại ngẩng đầu nhìn Trình Thi Đồng, không biết nói gì nói: “Cậu muốn giết con tin?”
” Đe dọa chú nhỏ tớ thôi!” Trình Thi Đồng hướng tới cô ngọt ngào cười nói: “Nếu không thế thì làm sao chú nhỏ có thể lo lắng a.”
Thời điểm Tiểu Thỏ đang chuẩn bị lại nói, điện thoại di động đột nhiên truyền đến một trận rung động, có một tin nhắn mới.
Cô và Trình Thi Đồng đồng thời cúi đầu xuống hướng tới cái tin nhắn mới kia nhìn.
Tiền chuộc? Địa điểm?
Bốn chữ vô cùng đơn giản, ngay cả lời thừa thãi cũng không có.
Trình Thi Đồng cau mày nhìn mấy chữ này, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên trả lời như thế nào.
Cô gửi cái tin nhắn kia vốn là nghĩ chú nhỏ mình ít nhất cũng phải
hỏi một chút, ngươi là ai, tại sao ngươi bắt cóc vợ tôi, ngươi làm sao
mà biết vợ tôi là ai mà nói, như vậy cô còn có thể tiếp tục đe dọa chú
ấy, nhưng mà không nghĩ tới thế nhưng mau như vậy bắt đầu thảo luận điều kiện rồi.
Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, một đôi mắt xinh đẹp nhìn Tiểu Thỏ, há
miệng thở dốc, thanh âm yếu ớt hỏi: “Cậu nói chú nhỏ tớ dùng bao nhiêu
tiền tới chuộc cậu a? Một trăm vạn?”
Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô ấy, không biết nói gì liền nói: “Cậu cảm thấy chú nhỏ cậu có một trăm vạn sao?”
” Hẳn là không có...” Trình Thi Đồng nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục nói: “Nếu không một trăm khối?”
”Tớ không đáng giá như vậy a...” Tiểu Thỏ đưa tay lau mồ hôi trên đầu, càng hết chỗ nói rồi.
”Vậy làm sao bây giờ, tớ có thể muốn cái gì từ chú nhỏ a?” Trình Thi
Đồng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thỏ, hai tay nâng cằm lên khổ sở suy nghĩ.
”Tớ làm sao biết a, là cậu muốn bắt cóc tớ a.” Tiểu Thỏ trợn trừng
mắt, nào có người bắt cóc con tin còn muốn con tin đề ra yêu cầu?
Ngay tại thời điểm hai cô xoắn xuýt di động Tiểu Thỏ lại truyền tới cái tin nhắn.
Đồng Đồng? Đừng đùa.
”Ách. . .” Trình Thi Đồng quay đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, “Chú nhỏ nhanh như vậy liền đoán được là tớ bắt cậu rồi hả?
”Cậu tưởng chú nhỏ cậu ngốc sao?”
“....”
Qua một lúc lâu sau lại một cái tin nhắn được gửi đến.
Bất quá là một phong thư tình, tức giận như vậy sao, không được mà
nói, chú viết một lần nữa cho cháu, cho cháu xem ở trước mặt, có thể
chứ?
Cái tin nhắn này so với hai tin nhắn trước kia thật sự là dài nhiều hơn.
Trình Thi Đồng xem chữ trên màn hình điện thoại di động, nghĩ nghĩ, giống như cô ấy cũng không có cái yêu cầu khác.
Vốn đưa Tiểu Thỏ trở về chính là muốn để cho chú nhỏ mình lo lắng một chút, nhưng mà mắt thấy người ta căn bản không lo lắng, còn trực tiếp
đoán được đây là có chuyện gì, Trình Thi Đồng lại cảm thấy một chút ý tứ cũng không có.
Cô cầm di động Tiểu Thỏ trả lời một cái tin nhắn.
Được rồi, chờ chú tan học cầm thư tình viết xong tới đây, cháu bằng lòng mới thả người!
Sau năm giây tin nhắn mới được gửi đến:
Thành giao. (đồng ý)
Tiểu Thỏ nhìn Trình Thi Đồng lại nhìn di động của mình, trầm mặc chốc lát mở miệng nói: “Đồng Đồng, cậu thực yên tâm cho chú nhỏ cậu lại viết một phong thư tình a? Cậu sẽ không sợ anh ấy tiếp tục lừa cậu?”
” Sợ cái gì, lần này cần cho tớ xem qua a!” Trình Thi Đồng đi đến
trước mặt bàn học chính mình, ngồi xuống ở trên ghế, thuận tiện dạo qua
một vòng, hướng tới Tiểu Thỏ cười tít mắt nói: “Xem xét ở trước mặt, tớ
cũng không tin chú ấy còn có thể lừa tớ một lần nữa!”
“...”
Tiểu Thỏ vẻ mặt vẻ mặt lo lắng nhìn cô ấy.
Đứa nhỏ, cậu thật sự là quá ngây thơ rồi, nếu như chú nhỏ cậu muốn lừa cậu mà nói, mấy trăm lần cũng không có vấn đề gì....