Gần tối hơn bảy giờ, Trình Chi Ngôn vậy mà thật sự mang theo một phong thư tình mới đi nhà Trình Thi Đồng.
Cha mẹ Trình Thi Đồng cũng vừa tan ca, về đến nhà nhìn thấy trong nhà có
khách, lại nghe Trình Thi Đồng nói buổi tối chú nhỏ muốn tới đây, vì thế hai vợ chồng vội vàng mua đồ ăn, nấu cơm, lúc này đều đã ở trong phòng
bếp bận rộn.
Trình Thi Đồng vẻ mặt vui sướng chạy tới cửa nghênh đón Trình Chi Ngôn nói: “Ai nha, chú nhỏ, chú tới chuộc vợ sao?”
Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, một đôi mắt trong suốt liếc cô ấy một cái, thanh âm thản nhiên nói: “Tiểu Thỏ đâu?”
”Cậu ấy đọc sách ở trong phòng cháu a.” Trình Thi Đồng cười tít mắt nhìn
Trình Chi Ngôn thay dép lê, đi theo sau lưng anh vừa đi vừa nói: “Ba mẹ
cháu vừa nghe nói chú muốn tới đã nói tối hôm nay phải thêm đồ ăn a, ha
ha, chú nhỏ, chú ăn xong cơm chiều ở nhà cháu rồi đi.”
”A, không
phải nói giết con tin sao, cháu có bản lĩnh a” Trình Chi Ngôn mặt không
chút thay đổi a một tiếng, đưa tay dùng lực bóp đôi má Trình Thi Đồng
một cái.
”Ôi, chú nhỏ, chú nhẹ chút a, đừng có cháu chưa giết con
tin chú xé cháu trước...” Hai tay Trình Thi Đồng ôm khuôn mặt bị anh
nhéo, hai mắt lưng tròng nhìn anh nói: “Còn nữa, cháu là cháu gái ruột
của chú a, đây không phải là chỉ đùa một chút với chú thôi sao.”
Trình Chi Ngôn liếc cô ấy một cái, xoay người hướng tới phòng của cô ấy đi tới.
”Ai. . . Ai. . . Chú nhỏ, thư tình chú mới viết a, đây nên một tay giao tiền một tay giao hàng a!” Trình Thi Đồng thấy thế vội vàng đi theo sau lưng anh hét lên.
Trình Chi Ngôn thuận tay lấy một tờ giấy gấp xếp từ trong cặp sách ra đưa cho cô ấy nói: “Lấy đi.”
”Được rồi! Khách quan mời ngài!” Trình Thi Đồng cười tít mắt nhận phong thư
tình kia, hướng tới Trình Chi Ngôn làm một cái tư thế “Mời”, liền vui vẻ hướng tới phòng chính mình chạy tới.
” Tiểu Thỏ, chồng cậu tới chuộc cậu rồi!”
”A?” Tiểu Thỏ quay đầu lại, liếc thấy Trình Chi Ngôn đứng ở cửa phòng.
” Anh nước chanh!” Cô lập tức cao hứng vứt bỏ quyển sách trên tay hướng
tới Trình Chi Ngôn chạy vội qua, lập tức bổ nhào vào lòng anh.
Trình Chi Ngôn thuận thế ôm lấy cô, đưa tay sờ sờ đầu cô nói: “Tại sao bị người ta lừa gạt đơn giản như vậy?”
”Ha ha. . .” Tiểu Thỏ xấu hổ hướng tới anh cười.
Sau khi Trình Thi Đồng vào phòng lập tức mở tờ giấy trong tay kia ra, nghiêm túc xem.
Kia hẳn là một tờ giấy từ trên sách bài tập xé ra, phía trên dùng bút máy
màu xanh đen viết, chữ viết của Trình Chi Ngôn cứng cáp hữu lực ( mạnh
mẽ).
Trong nháy mắt ngươi xuất hiện ở trong sinh mệnh của ta đó
Mặt trời giống như tỏa ra vô hạn ánh sáng rực rỡ
Ngây ngốc, ngây ngốc ta đột nhiên cảm thấy
Trái tim ta điên cuồng đập ở trong lồng ngực
Không biết tại sao
Vui sướng bành trướng vô hạn
Sung sướng cũng tràn ngập trái tim ta
Ngươi, chính là nơi ánh mắt ta tập trung
Trình Thi Đồng tỉ mỉ nhìn hai lần, sau khi xác định không có vấn đề gì giơ
giơ trang giấy trong tay lên hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: “Không có?
Chỉ có vài câu này?”
” Chẳng thế thì sao?” Trình Chi Ngôn hơi hơi
nhíu mày hướng tới cô ấy nói: “Chẳng lẽ còn muốn chú viết một bài văn
tám trăm chữ khen ngợi hai người gặp nhau tốt đẹp cho cháu?”
”Vậy
cũng không phải...” Trình Thi Đồng bĩu môi nói: “Nhưng mà thư tình này,
viết không khỏi cũng quá thẳng đi? Cái gì ngươi chính là nơi ánh mắt ta
tập trung a, loại này nói ra, làm cho người ta xấu hổ a....”