“Ài, cậu đừng có im lặng như thế, mau nói cho tớ nghe, cậu với chú
của tớ, hai người có phải là ở chung một phòng? Trình Thi Đồng tiếp tục
tra hỏi Tiểu Thỏ.
”Ạch..... Chỉ là một cái căn nhà bình thường......” Tiểu Thỏ nhẹ giọng trả lời.
”Đó chính là chung một phòng rồi? Hai người ngủ cùng nhau trên một giường rồi!”
Tiểu Thỏ nghe xong xạm mặt lại, không biết nói gì:“Chuyện này rất lạ sao, tớ nhớ khi còn nhỏ lúc ở nhà ông của anh, chúng tớ không phải ngủ cùng
chung một giường sao?”
”Chuyện này không giống nhau nha! Lúc đó
cậu còn nhỏ! Bây giờ đã lớn rồi, hai người vẫn còn ngủ chung một giường, chuyện này là không được!” Âm thanh của Trình Thi Đồng đầy kinh ngạc.
“.....” Tiểu Thỏ trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói:“ Rốt cuộc cậu gọi cho tớ là có chuyện gì?”
”Ai nha, chính là đang quan tâm tiến triển của cậu với chú tớ!” Trình Thi
Đồng bĩu môi, hướng điện thoại nói:“Cậu thật sự không biết một lũy, hai
lũy hay toàn bộ chiến lũy là gì à?”
“......”
”Được rồi,
không biết thì coi như không biết, nhìn bộ dáng cậu, chắc là không có
chuyện gì xảy ra rồi..... Ài, thật là hết hứng thú....” Trình Thi Đồng
làu bàu vài câu, chưa kịp nghe Tiểu Thỏ trả lời đã tắt điện thoại.
Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn điện thoại trong tay, tim đập loạn nhịp một lúc, không nhịn được đưa tay gãi gãi đầu của mình.
Vì sao cậu ấy lại gọi điện thoại cho mình..... Rốt cuộc là vì chuyện gì?
Lúc này Trình Chi Ngôn từ trong phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tiểu Thỏ đang nhìn chiếc điện thoại.
”Chuyện gì vậy? Làm sao lại nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vậy?” Trình Chi Ngôn vừa lau tóc, vừa đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ hỏi.
”Vừa rồi Đồng Đồng gọi điện thoại cho em.”
”Ừ.....” Trình Chi Ngôn đáp lại một tiếng, sau đó lấy cốc nước để trên đầu giường, ngửa đầu uống hết.
”Cô ấy hỏi em với anh đang ở bước nào? Một lũy, hai lũy hay là đã đánh tan
toàn bộ chiến lũy.....” Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, nhìn Trình CHi Ngôn với
vẻ mặt đầy nghi hoặc:“Anh, cái này là ý gì?”
”Phốc_____!” một tiếng, Trình Chi Ngôn đang uống nước, lập tức phun ra toàn bộ.
Ho khan một cái.... Anh đưa tay chùi nước đang dính bên miệng, ngẩng đầu nhìn TIểu Thỏ, khuôn mặt ngây ngốc khó nói lên lời.
”Anh, anh không sao chứ??” Tiểu Thỏ thấy vậy chợt sợ hết hồn, đi nhanh bên cạnh anh, đưa tay vỗ nhè nhẹ sau lưng anh hỏi.
”Không sao.....” Trình Chi Ngôn phất phất tay, lại ho khan mấy tiếng, chợt
hướng về Tiểu Thỏ giải thích:“Sau này cách xa Đồng Đồng một chút.....”
”Vì sao?” Tiểu Thỏ nhìn anh vẻ mặt khó hiểu.
”Cái này.....” Trình Chi Ngôn cau mày, tự hỏi phải nói với cô như thế nào.
Chẳng lẽ lại nói cháu mình học không tốt, không muốn Tiểu Thỏ học chung với cô.
”Anh.... Anh biết những lời cô ấy nói là có ý gì đúng không?” Tiểu Thỏ thấy anh
không trả lời, không nhịn được liền dồn dập hỏi lại.
”Không biết!” khuôn mặt Trình Chi Ngôn quay sang một bên, âm thanh có vẻ không có chút tự nhiên nói.
“.....”
Nha.... Vậy cũng tốt.....
Tiểu Thỏ nhún vai một cái, không biết thì coi như không biết đi, cô có thể tự mình đi hỏi người khác nha!