Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 24: Chương 24: Chuẩn bị




Editor: 1900​

Chả mấy chốc sẽ lên đường, trên dưới toàn quận phủ đều bận rộn hẳn lên. Thôi mẹ gọi người làm thêm xiêm y cho Thất cô nương, lại tự mình cầm kim chỉ, thêu thêm chừng bảy tám chiếc khăn gấm. Ước lượng đủ dùng, lúc này mới an tâm ngừng tay.

“cô nương, lần này nô tỳ không thể theo bên người hầu hạ, sẽ có Xuân anh và Lục Phù theo ngài. Ngàn lần ngài chớ dung túng hai nha đầu này, cần dạy cứ dạy, cần phạt phải phạt, quy củ không thể thiếu. Nghe phu nhân nói, thư viện là nơi các tiểu thư thế gia học tập, thanh danh của ngài, vạn lần không thể để đám nô tài bôi nhọ.”

Thư viện dành cho nữ giới có quy củ nhẹ nhàng hơn cho nam tử, mỗi vị cô nương tới đó, nhiều nhất chỉ có thể mang theo hai nô tỳ, tuổi tác không vượt mười sáu tuổi.

Ngoài ra, trong thư viện cũng thống nhất các kiểu dáng váy áo, trừ đồ vật tùy thân, các cô nương không thể trang điểm theo, càng không thể sinh ra tâm tư đua đòi. Các phu tử đều là nữ quan trong cung, cực kì nghiêm khắc, đặc biệt quan trọng nhất là phẩm đức của nữ tử.

Theo tin tức mà Quản đại nhân lén tiết lộ, hai vị cô nương cũng coi như đỡ phải đi đường vòng, coi như cũng có nhiều ít hiểu biết về thư viện Lộc Sơn. So với những người khác không biết tí gì, cũng là đã chuẩn bị thỏa đáng.

Mà Quản Húc tiết lộ, thực ra là được thế tử nhà mình ngầm đồng ý, đón ý hùa theo tâm tư của vị kia.

Quy củ của nữ quán bình thường đã nghiêm khắc, thư viện Lộc Sơn lại càng nghiêm khắc hơn. Do đó phu nhân tự mình chuẩn bị rương đồ hành lý cho hai vị gia trong phủ. Dưới ánh mắt của quận thủ đại nhân, chỉ thấy Hứa thị càng thêm hiền huệ, ngượng mộ càng nhiều.

1900: Các nàng chú ý giúp ta nhé, thư viện Lộc Sơn chia nam nữ dạy riêng. Các nữ tử gia đình bình thường sẽ học ở nữ quán.

Khả năng còn nhiều quy củ nữa, bà muốn lo cho cô nương, đi theo bên người, nhưng đành phải tuân theo phép tắc nơi đó, để hai tiểu nha đầu chăm sóc, nghĩ như thế nào cũng vẫn không yên lòng!

“Thôi mẹ đã quên sao, không phải đồng hành cùng ta còn có ngũ tỷ tỷ? Ta thì không nói, một khi có nha đầu phạm sai lầm, ngũ tỷ còn muốn trách phạt sao?”

Lúc này, Khương Nhu chính là thuốc an thần tốt nhất. Người trong phủ không ai không biết, Ngũ cô nương là người có chủ ý, trọng quy củ, quản giáo hạ nhân chưa bao giờ nói tới nương tay. Vị cô nương này thích nhất thanh danh, không chấp nhận người khác xem nhẹ mình.

Ra ngoài cửa, chỉ cần Khương Viện có sai sót gì, hoặc bị người bắt nạt, Khương Nhu cũng sẽ không bỏ mặc. Đều là nữ nhi Khương gia, nhất vinh câu vinh, chút đạo lý này, Khương Nhu trưởng thành sớm tự nhiên sẽ không phạm phải hồ đồ này.

Nghĩ tới bên cạnh còn có Ngũ cô nương có thể giúp đỡ đưa ra chủ ý, Thôi mẹ lại quay sang dặn dò Xuân anh Lục Phù, thấy hai người liên tục gật đầu, sắc mặt đều trắng bệch bà mới thở dài một hơi, trong mắt mang theo tia buồn bã, đành thả người rời đi.

một đêm trước khi lên đường, Hứa thị mang theo Diệu Nga, cố ý tới Đào Hoa viện, chỉ đưa hai hộp gấm cho nàng, bảo cẩn thận mà dùng.

Hai mẹ con ngồi một chỗ nói lời thân mật hồi lâu, thẳng cho tới khi có người của quận thủ tới tìm phu nhân, lúc này Hứa thị mới xấu hổ đứng dậy, tay mềm cầm khăn lụa hơi che đi gò má đỏ hây, sờ sờ đầu nàng rồi mới bước ra cửa.

Đầu ngón tay tròn xinh đẩy nắp hộp ra, Khương Viện mím môi, trong mắt cả tầng ấm áp.

Trong tráp lớn hơn, có ba ngàn lượng ngân phiếu, còn hơn trăm lượng bạc vụn. Đây có lẽ đều là vốn riêng của phu nhân, không thể động tới tiền công, lại càng không thể liên quan tới của hồi môn, nên bạc này, chắc chắn đây là tiền tiết kiệm mỗi ngày.

Trước đó quận chủ đã làm chủ, mỗi vị cô nương sẽ được cấp năm trăm lượng bạc. Cũng không phải Khương đại nhân yêu tiền chỉ cấp chút bạc đó cho các cô nương. Mà tuổi tác các nàng còn nhỏ, các cô nương Khương gia đều được giáo dưỡng không xài tiền phung phí, càng không cho phép khoe khoang rêu rao ra ngoài.

Hứa thị lập tức lấy ra nhiều ngân phiếu như vậy, đoán chừng Khương Dục bên kia cũng không kém hơn.

Còn một hộp gấm nữa, bên trong toàn bộ là trang sức xinh đẹp, vòng tay Phỉ Thúy, khuyên tai trân châu… không có món nào mà không phải là kiểu dáng mới nhất, vừa thấy là biết giá trị xa xỉ, khó trách trước đó vài ngày nàng nghe nói Đào mụ mụ chạy vài chuyến qua Kim Ngọc hiên.

Khương Viện lấy cây trâm khắc phượng nhỏ, vân vê trên đầu ngón tay, nhìn bộ trang sức tinh tế này đi, cũng là phu nhân suy nghĩ chu đáo, có thể giúp nàng kết giao cùng các quý nữ đây mà.

Ghé vào trên nệm, nhìn hộp gấm tới thất thần, ánh mắt lưu luyến nhìn quanh khuê phòng, Thất cô nương thấp giọng cảm thán, “thật không muốn đi đâu mà…”

Lần này vừa đi, chỉ sợ cũng phải cuối năm mới có thể trở về.

Tuy nói trong thư viện, một tháng các nữ lang cũng có thể được nghỉ mấy ngày, chỉ là hai nơi cách nhau cũng quá xa, dù là đi đường thủy, cũng chẳng thể kịp hành trình.

Thất cô nương tiếc nuối, bản thân bất đắc dĩ phải đi chuyến này rồi, không chút nào phấn chấn như Ngũ cô nương, hận trời không mau hừng đông để còn xuất phát sớm.

“Tiểu thư, nghe nói phu nhân vừa qua viện Thất cô nương một mình. Ngài nói, phu nhân có phải hay không lại giấu đại nhân cấp tiền cho Thất cô nương?” Giản Vân nói chuyện không chút kiêng dè.

Lần này có thể theo hầu Ngũ cô nương là Giản Vân, Tân Chi. Từ trong câu chữ cũng thể hiện ra chút ít kiêu căng. Có thể theo cô nương nhà mình đi thư viện Lộc Sơn, chính là được chủ tử cân nhắc, vô cùng có thể diện.

Khương Nhu rút bộ diêu trên búi tóc xuống, tầm mắt rơi trên người Giản Vân, trong lòng cũng nghĩ vậy, không thoải mái chút nào nhưng ngoài miệng thì không thể không dạy bảo nha hoàn.

“Hai người các ngươi nhớ kỹ, ngày mai ra phủ rồi, ta và Thất muội là người trên cùng một thuyền. Trong mắt người khác, ta và nàng đều là cô nương Khương gia, một chút sai lầm, đều sẽ khiến người còn lại bị hổ thẹn cùng. Nhớ! không thể chủ động gây sự, chính là muội muội tốt kia của ta cũng biết đạo lý này!”

Khương Nhu nói xong, khóe môi hơi nhớn, tựa như bi ai tựa như trào phúng. Có lẽ đây vẫn còn là may mắn. May mắn người đi cùng luôn là Thất muội thích giấu dốt, chứ không phải người lúc nào cũng nghĩ đứng đầu chuyên gây chuyện thị phi như Nhị cô nương Khương Xuân.

Lần này có thể sẽ được vào vòng quyền quý nơi đất Ký Châu, Ngũ cô nương Khương Nhu sớm dốc hết sức lực, thề phải vì tiền đồ của bản thân mà tranh thủ, không cho phép bất cứ kẻ nào cản đường chuyện tốt của nàng.

Phải hiểu rằng, hai bên nam nữ trong thư viện chỉ cách nhau một bức tường, thời điểm nghỉ phép, các cô nương cũng không bị cấm ra ngoài du ngoạn. Nếu may mắn được con cháu quyền quý coi trọng, đó chính là phúc phận mấy đời các nàng đã tu luyện.

Tưởng tượng như vậy, hình ảnh nam tử đĩnh đạc ấy lại hiện lên trong tâm trí, khí độ cả người khiêm tốn, mặt mày ôn nhuận, bóng dáng cũng lộ ra vài phần nho nhã.

Đáng tiếc, chung quy mình có duyên mỏng với hắn, ngày sau, hai người cũng chỉ cách nhau càng xa mà thôi.

*****

Ngày thứ hai, người ngựa đều đã ngoài cửa, đoàn người hoảng hốt bái biệt quận thủ đại nhân và phu nhân Hứa thị, Khương Nhu được Tân Chi đỡ bước lên ngựa, đáy lòng kinh giận đan xen, gắt gao nắm chặt bàn tay, hối hận tầng tầng lớp lớp thổi tới.

Ngày ấy Trương Nhị gia tới cửa làm khách hay là để thông báo Trương gia cũng được Quốc công phủ dìu dắt? hiện tại, cũng chỉ có nàng là người duy nhất chẳng hay biết giờ, chợt gặp phải ánh mắt người nọ, trên mặt nàng không ngăn nổi khiếp sợ và hổ thện, kinh hoàng thất thố, chẳng thể chê lấp được!

Càng nghĩ càng hận thời gian không quay lại khi ấ. Ngũ cô nương nắm khăn lụa thật chặt, xe ngựa còn chưa bước, trong lòng nàng đã loạn thành một đoàn.

*****

Trộm vén một góc rèm mành, đại môn màu son phía xa đã không rõ. Khương Viện nghĩ tới mới vừa rồi, hoảng loạn hối hận trong mắt Ngũ cô nương, quả thật ngũ vị tạp trần.

Khương Nhu là người như vậy, nàng ấy luôn không chịu thấp hơn người khác một chút, không cam lòng cũng là chuyện bình thường, cũng coi như gieo gió gặt bão.

Mà bản thân nàng, không may khiến người nọ chú ý, rước lấy phiền toái như này, cũng đã cố gắng bổ cứu. Chỉ là, người nọ… Liệu có giơ cao đánh khẽ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.