Editor: 1900
“Thất cô nương nói vậy sao?” Sáng sớm, sau khi đã dùng cơm, Quản Húc nghe Chu Chuẩn bẩm báo thế tử, miệng hỏi tay không chậm trễ bưng chung trà đưa tới trước mặt thế tử.
Vị cô nương này của Khương gia, qua mấy lần tiếp xúc, từ lời nói tới việc làm đều thể hiện nàng là một người rất thông tuệ. Ít nhất tâm tư thông thấu ( rõ ràng + thấu hiểu), biết người nào có thể trêu chọc, người nào không. Lúc này nàng tự biết nhận sai, thái độ lại vô cùng thành khẩn, nửa điểm che che dấu dấu cũng không có, Phong phạm của bậc quân tử lỗi lạc lỗi lạc thật khó thấy ở một người nữ tử trên đời này.
Cố Diễn nhấp ngụm trà súc miệng, ánh mắt dừng trên người Chu Chuẩn, tâm tình có vẻ không tồi.
Nếu nói nữ tử, cũng hơi quá, cũng chỉ là tiểu nữ tuổi mụ mười một mà thôi. Lại có thể làm Chu Chuẩn Quản Húc hai người đánh giá cao như vậy, cũng coi như có bản lĩnh.
Lại nhớ tới nàng từng nhắc qua, “Hành động không được tự chủ trương, không được quá giới hạn”, Cố Diễn miễn cưỡng coi như chấp nhận. Lại nói, hắn làm sao có thể trông cậy vào cái đầu nhỏ kia nghĩ rõ ràng mọi thứ chứ.
Suy nghĩ như vậy, tới thời điểm bước ra cửa, vừa vặn gặp toán tôi tớ tới từ Yến Kinh của phủ Triệu quốc công, xa xôi vạn dặm sai người vận chuyển bằng đường thủy, một lô cam mới hái xuống.
Ba sọt cam lớn, quả vừa to vừa tròn màu vàng đẹp mắt vô cùng. Trong hành quán, ngoại trừ thị vệ, tổng cộng cũng chỉ có vài mống người, làm sao sẽ gửi nhiều như vậy chứ!
Quản Húc gõ gõ chiếc quạt xếp,tính toán trong lòng, nếu thế tử đồng ý, số còn lại thưởng cho Khương gia và Trương gia, so với để trong góc bị hư hỏng thì tốt hơn rồi.
Nghe hắn nói tới Khương gia, trong đầu Cố Diễn hiện lên khung cảnh.
Thất cô nương Khương gia cúi đầu, hai tay chụm vào một chỗ, thân ảnh nho nhỏ, an tĩnh canh giữ ở phật đường. Khuôn mặt hài tử nhìn không thấy, chỉ rõ cái trán trơn bóng trắng nõng nà.
Dưới chân bước hụt, ánh mắt nam tử lướt qua lần lượt các sọt trên, nhìn thấy sọt cam đẹp mắt nhất, xoay người nhìn Chu Chuẩn, “Ban đêm, mang một chút cho nàng đi.”
Để hắn mang đi? Còn cố ý nhắc hắn ‘buổi đêm’...
Quản Húc nhìn Chu Chuẩn trầm mặc ở một bên, nhịn hồi lâu, cuối cùng cười ra tiếng.
đã nhiều ngày, cứ mỗi ban đêm, Chu Chuẩn đều đi một nơi. một nơi này, nguyên lai là chỉ ‘nàng’. Số phận của thất cô nương rất tốt, một thân bản lĩnh được thế tử nhìn trúng, sau lại được chủ tử nhìn bằng ánh mắt khác.
“Chu đại nhân nên sớm buông xuống thành kiến đối với Thất cô nương mới đúng. Trước khi thế tử lành bệnh, Thất cô nương vẫn là người đắc dụng nhất trước mặt thế tử.”
Huống chi, chỉ mấy ngày gần đây, có thể thấy thế tử đối với Khương gia có chút bất đồng. Đặc thù của Thất cô nương, sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa Khương gia dính dáng tới Quốc công phủ, làm việc gì cũng cần ngẫm nghĩ nhiều hơn mới tốt.
Buổi khuya hôm nay, dưới ánh sáng của ngọn nến trong phòng ngủ, Khương Viện một mình ngồi trên ghế nhỏ, nhìn ít đồ được đưa tới trước mắt mình, ba đĩa quả cam tươi, Thất cô nương liền buồn bực.
Bên trái đặt một đĩa, hẳn là sau bữa cơm chiều được Xuân anh lén lút mang vào, liền là đĩa cam này, nghe nói được vận chuyển từ phía bắc xuống. Chỉ có năm sáu quả, đặt trên đĩa sứ, màu sắc tươi sáng, mười phần đẹp mắt.
không cần ghĩ nhiều, nhất định là thái thái phân phối cho các viện nếm thử. Hứa thị đau lòng nàng, dựa theo phân lệ đưa tới Đào Hoa ổ của nàng, mới có chuyện Xuân anh mang tới Phật đường này.
Bên phải, như cũ làm trái cam tròn trịa, đây là nhị gia Khương Dục cùng nhị gia Trương gia Trương Sâm, hai người chia một nửa đưa tới cho nàng hơn mười quả. Chiếc đĩa phía dưới rất trang nhã, là Khương Dục dùng tre bện thành. Vỏ trái cây còn bọt nước phía trên, có thể đoán là Phúc An rửa sạch rồi vội vàng mang tới.
Cuối cùng, ở giữa là một hộp đồ ăn, xách lên thấy nặng trĩu tay, Khương Viện phải cố hết sức, là Chu đại nhân nửa đêm gõ cửa, không nói hai lời liền mạnh mẽ nhét vào tay nàng, cũng là một phần cam tươi.
Mở nắp ra, là cam vàng óng mượt mà được gói trong lá sen lớn, mỗi quả có kích cỡ đều nhau, quả cực to, vỏ quả căng mướt, trên nền lá xanh sẫm càng kích thích tuyến nước bọt của nàng. Hiển nhiên là đã được người ta lựa chọn loại thượng phẩm.
Năm nay cam vàng trồng tốt, thu hoạch được rất nhiều? Năm rồi là vật hiếm lạ, hiện giờ thì không đáng đồng tiên ư? Thất cô nương nhìn trái ngó phải, dần dần sinh ra chút nghi hoặc.
Ba phần trái cây này, cái nào cũng đẹp hơn rất nhiều so với phân lệ mà quận thủ phủ được thưởng. không chỉ màu sắc cân xứng, trái lớn nhỏ vừa phải, nhìn ra không phải loại rau quả tầm thường.
Cẩn thận so sánh, Thất cô nương chống cằm, bừng tỉnh hiểu được tại sao.
Nơi nào có chuyện trùng hợp? Lần này khả năng là hai nhà Khương Trương đều được phủ Triệu quốc công ban thưởng đây mà. Nơi này người có thể làm chủ duy nhất thế tử, còn có thể có ai khác đâu.
Nhưng vì sao người nọ đã thưởng cho các phủ, còn sai khiến Chu đại nhân đưa thêm một phần lại đây chứ? Hay là thế tử vừa lòng với biểu hiện ‘tự xét lại’, coi như tưởng thưởng?
Nếu thật sự như vậy, sau này ở chung cùng người nọ, có lẽ cũng không quá gian nan đi. Ít nhất, thế tử cũng là người thưởng phạt phân minh.
Suy nghĩ cẩn thận những chuyện đã xảy ra, Khương Viện càng kiên định hơn. Nhìn lại ba phần hoa quả, chỉ thấy nước bọt tiết ra càng mạnh hơn rồi.
nhẹ nhàng cầm một quả to nhất, bóc vỏ nếm thử.Quả nhiên, vẫn là cam thế tử cho thơm ngọt mát lành ngon miệng. Bất giác, bàn tay nhỏ của Thất cô nương tìm kiếm đồ ăn trong hộp đồ càng nhiều hơn so với hai bên trái phải…
Lại hai ngày trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày được thả ra. Khương Viện được Thôi mẹ đưa về Đào Hoa ổ. Trước tiên thoải mái ngâm mình nửa canh giờ mới tới vấn an thái thái nhà mình.
“Gầy cả một vòng rồi.” Mới nhìn thấy người, Hứa thị đã vội vã gọi nàng lại gần, đem người nàng xoay một vòng, rất đau lòng sờ sờ má nhỏ. “Sau này phải hảo hảo mà bồi bổ cho thất cô nương, cô nương trong nhà phải nuôi trắng trẻo mập mạp mới là có phúc khí.”
Khương Viện dựa vào cánh tay nàng, nghe theo Hứa thị, gật gật đầu đồng ý. Kỳ thật, có chút nào bị gầy đâu, ba bữa đều là Xuân anh mang tới, còn có trái cây Triệu quốc công thưởng, không có Thôi mẹ luôn nhìn chằm chằm ở một bên, nàng càng có thể ăn ngon hơn a.
“Còn một chuyện, ta và đại nhân đã bàn bạc. Ngũ cô nương cũng ở đây, liền nói cho hai người các ngươi nghe.” Gọi người mang đệm cho nàng tọa, Hứa thị lại nhắc tới Khương Nhu đang ở trong phòng. Vừa nghe thái thái nói vậy, hai vị cô nương đều quy củ hẳn lên, không dám chậm trễ.
“Nửa tháng sau sẽ khởi hành, trước đó Quản đại nhân đã nói chuyện cùng đại nhân nhà ta. Trong viện dưỡng hộ vệ là không thỏa đáng, Thư viện Lộc Sơn ở phía Tây Bắc Ký Châu, cách Long Châu quận ba quận thành. một nửa đường sẽ là đường đi bằng phẳng, nửa còn lại không thiếu phải leo núi. Nếu tới những địa phương hẻo lánh ít người, thường sẽ có giặc cỏ lui tới. Hộ viện gia đình tầm thường cũng phải bỏ mạng, không phải địch thủ của chúng.”
Rốt cuộc vẫn là cô nương được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, từ khi ra đời liền sống an ổn trong phủ, chưa từng nghe nói đường xá không yên ổn, khuôn mặt nhỏ của Khương Viện cũng treo nỗi lo lắng.
Thế đạo hiện giờ như vậy, mấy cô nương nơi hậu viện, không có người nào càng hiểu biết như Khương Viện. Chỉ nhìn Khương Nhu ngồi bên cạnh, cả người đều không có gì khác thường, hiển nhiên là không để bụng, căn bản không đặt chuyện này vào trong lòng.
“Sao Quản đại nhân lại nói chuyện này cùng cha?” Người nọ sẽ không để giặc cỏ bắt nàng đi chứ.
Ý cười trên mặt Hứa thị càng sâu, so với Ngũ cô nương, A Viện hành sự lại càng trầm ổn, phúc phận không cạn a.
“Dù sao thế tử cũng muốn tới thư viện, do viện trưởng thư viện mời tới để dạy học, thật may mắn, một đường đi này còn có tư binh của phủ quốc công, ý tứ của ngài là có thể mang theo mấy người các ngươi đi cùng.”
Bất giác nói tới ly biệt, trong ánh mắt Hứa thị cũng có chút thương cảm. Khương Dục còn đỡ, trước giờ cầu học vẫn thường xa nhà, nhưng Khương Viện từ nhỏ đã không rời nàng nửa bước.
Thất cô nương nhìn Hứa thị, ánh mắt mang theo trấn an, miệng cười nhưng trong lòng luyến tiếc, nàng cũng hiểu việc này bản thân mình không tự làm chủ được. Càng khiếp sợ là, người nọ thế nhưng tới thư viện là để giảng bài?
Triều Đại Chu, có thư viện Lộc Sơn là học phủ có danh vọng cực thịnh, các vị giảng sư nơi đây ai mà không phải là danh sĩ nổi tiếng thiên hạ chứ?
Nhớ tới ánh mắt sáng trong như nguyệt của người nọ, khuôn mặt lại ngây ngô như thế, Thất cô nương đè xuống kinh dị, trong lòng bỗng có chút ít khó chịu. Nếu đổi lại là Nhị ca, sau lưng có thế gia trăm năm tài bồi, thành tựu hôm nay, sợ là sẽ không kém người kia đi. Từ nhỏ Khương Dục đã có khát vọng như nào, Khương Viện đều rõ, nàng cũng chỉ có thể tiếc nuối như vậy.
Đều duy nhất an ủi, là có thế tử phủ quốc công cùng đồng hành, trên đường cũng có thể thanh thản hơn. Có lẽ trên hành trình này, nàng có thể thăm dò thêm tính tình người nọ, cũng không tới mức bị động chịu nhục.
************
1900: Chúc các nàng đón tết vui vẻ nhé.