Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 30: Chương 30




Tống Lương Trác thấy nàng giãy dụa đến khóc thút thít, cảm thấy đau xót, nhẹ nhàng buông cánh môi kia ra, chỉ là vòng tay ôm lấy nàng vẫn gắt gao như cũ.

Tống Lương Trác dịch chăn tốt cho người đang giãy dụa kia, ôn thanh nói: “Tiểu Thất đừng khóc, có cái gì thì nói ra.”

Tiểu Thất hút từng ngụm từng ngụm khí lạnh, nâng tay muốn lau mồ hôi, bị Tống Lương Trác nắm được tay. Tiểu Thất cả giận: “Ngươi đừng dựa vào ta, ta nóng!”

“Tiểu Thất nóng lên, ra hết mồ hôi mới tốt.”

Tiểu Thất hấp hấp mũi, nghẹn ngào nói: “Ngươi thoát quần áo của ta sao? Ta và ngươi ngủ?”

Tống Lương Trác muốn nói, ngủ, về sau nàng cũng chỉ có thể là thê tử của ta, nhưng lời nói đến bên miệng lại như thế nào cũng không dám nói ra. Tống Lương Trác thở dài nói: “Không có. Tiểu Thất đừng lo lắng, ta vẫn mặc quần áo, còn có, ta cái gì cũng không nhìn thấy cả.”

Tiểu Thất hồ nghi liếc mắt nhìn Tống Lương Trác một cái, sau lại muốn rút thân thể ra, vừa động đã bị Tống Lương Trác ôm lại vào trong lòng. Tống Lương Trác không để nàng mở miệng đã nói trước: “Đừng tránh, ngoan ngoãn ôm, ta sẽ không làm gì cả.”

Tiểu Thất chớp chớp mắt nhìn màn, nghĩ chính mình đang quang thân mà nằm trong lòng một đại nam nhân thì cả người liền không được tự nhiên, nam nhân kia lại là người khiến nàng bị ngâm trong nước cả buổi, thiếu chút nữa đã khiến nàng phải chết trong nước rồi.

Tiểu Thất trầm mặc nửa ngày, hít một hơi thật sâu nói: “Tống tri huyện, các nàng đều nói, ta theo đuổi ngươi hai năm, khi đó có phải ngươi thấy rất phiền hay không?”

“Khẳng định rất phiền!” Tiểu Thất chớp mắt, lui vào phía trong, khống chế không cho bi thương lại tràn ra, cười khẽ một tiếng nói: “Tiểu Thất thật là ngu ngốc.”

“Tống tri huyện, Thải Vân cô nương nói muốn hầu hạ ngươi, ta không đáp ứng.” Tiểu Thất nhíu mày, nửa ngày lại nói: “Hầu hạ có phải là cùng ngủ hay không? Giường này là của ta, ta đi rồi cũng muốn chuyển đi, các người nếu ngủ thì ngủ bên tháp ở ngoài.”

Tiểu Thất không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng còn nở nụ cười hồi lâu, âm thanh cười cười còn có chút run rẩy.

“Tống tri huyện, ngày mai ta muốn về nhà, không trở lại nữa, nương đuổi ta ra ta cũng không trở lại. Ta không biết chính mình muốn cái gì, ta sợ hãi.”

Tiểu Thất hoang mang chớp mắt rồi lại nói: “Về bạc ngươi cũng đừng lo lắng, ta sẽ làm cho lão đầu đưa cho ngươi. Chờ nước rút đi, ta còn đi sửa đê, kia cũng là chuyện ta muốn làm, cho nên, ngươi đừng lo lắng.”

Lo lắng cái gì, bạc sao? Hắn cho tới bây giờ lo lắng cũng không phải là bạc. Tống Lương Trác cười khổ, mọi việc bày ra rõ ràng, chỉ càng kéo xa khoảng cách giữa hai người. Có phải khi hắn muốn tiếp cận cũng đã chậm hay không?

Tống Lương Trác đắn đo mở miệng, “Tiểu Thất, chẳng lẽ là, không quan tâm ta rồi?”

Tiểu Thất nghiêng mặt nhìn nam nhân trước mắt, ngay cả mất trí nhớ cũng khiến cho nàng bất chợt nhớ về nam nhân này, nam nhân này lại khiến nàng suýt mất đi tánh mạng, trước mắt lại là một nam nhân tiểu tiểu dực dực(*). Cũng chỉ có một từ mới có thể khái quát toàn bộ con người hắn – gian trá.

(*)tiểu tiểu dực dực: cẩn thận từng li từng tý, dè dặt

Tiểu Thất vụng trộm nâng một tay lên, cẩn thận đặt lên bộ ngực không được đầy đặn lắm của mình. Ánh mắt mị mị hung hăng, tưởng rằng Tiểu Thất nàng không phát tác thì là kẻ ngốc đây. Hắn vừa rồi nếu dám nói, ngủ, Tiểu Thất, ngươi chính là người của bản quan, xem Tiền Tiểu Thất nàng không nhảy bật lên đánh cho hắn mặt mũi bầm dập miệng rút gân thì không phải Tiền Tiểu Thất.

Hừ, còn dám thừa dịp nàng hôn mê mà cởi sạch quần áp, dám thừa dịp nàng chưa kịp phát giác mà chiếm tiện nghi của nàng, quả thực là, quả thực là…

Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, ánh mắt loạn phiêu phiêu nói: “Ta có hưu thư đây, muốn dùng hưu thư kia chính là, ách, muốn trở về.” Tiểu Thất gật gật đầu, “Là muốn trở về thật, nếu ta sớm quay về, Tống tri huyện ngươi không biết liền giảm đi bao nhiêu tâm tư.”

Nhìn xem nha, Tiểu Thất săn sóc thế, thời khắc như vậy mà còn nghĩ cho Tống tri huyện ngươi đây, đáy lòng Tiểu Thất khẽ nói.

Tống Lương Trác há miệng thở dốc, cuối cùng thở dài không nói gì.

“Còn có a,” Tiểu Thất lấy tay chỉ chỉ vào cánh tay của Tống Lương Trác đã sớm đổ mồ hôi ướt đẫm, “Lấy tay ra, ta nằm yên, sẽ không tránh.”

Cánh tay Tống Lương Trác theo bản năng siết chặt một chút, nhận ra phản ứng của mình liền ho nhẹ xin lỗi một tiếng, thong thả nằm thẳng xuống, quay đầu nhìn ra phía ngoại sườn, “Tiểu Thất có muốn ăn vài thứ hay không?”

“Ta chỉ khát.” Tiểu Thất cảm thấy miệng lưỡi khô khốc nói

Tống Lương Trác cẩn thận xốc chăn lên, xoay tay lại chỉnh chăn cho thật kín. Đi ra ngoài rót một chén trà nóng từ lò than nhỏ, lại quay trở lãi bên giường đợi nguội đi chút ít mới hơi nâng Tiểu Thất lên, cúi đầu muốn giúp nàng uống. Tiểu Thất không được tự nhiên giơ tay lên, vì không mặc quần áo nên cũng không dám ngồi dậy, liền như vậy dựa vào cánh tay của Tống Lương Trác mà uống hết nước.

Tống Lương Trác bước ra khỏi chăn, liền không còn dũng khí tiến vào. Tống Lương Trác ngồi ở đầu giường nhìn một lát, thấy Tiểu Thất đề phòng nhìn mình, ho nhẹ một tiếng nói: “Tiểu Thất ngủ đi, ta ngồi chốc lát.”

“Ngươi,” Tiểu Thất nắm chặt chăn, “Ngủ chỗ nào?”

“Ta không ngủ, Tiểu Thất an tâm ngủ đi, ta ngồi chốc lát.”

“Oh.” Tiểu Thất nâng thắt lưng, đem chăn phủ kín người từ trên xuống dưới, quay qua quay lại như vậy liền đem chính mình trở thành một cái kén người.

Vẫn là rất nóng, Tiểu Thất vụng trộm vươn cánh tay lên, còn chưa quạt được đã bị Tống Lương Trác nắm lại nhét vào chăn. Tiểu Thất trợn mắt, than thở vài câu, mơ mơ màng màng ngủ lại.

Ngày hôm sau, Tiểu Thất khó tin nhìn Tống Lương Trác vẫn tỉnh táo ngồi bên giường, vẫn là Tống Lương Trác với thần sắc cổ quái, nhìn chằm chằm vào mình không dời mắt. Tống Lương Trác thấy nàng tỉnh, nâng tay chạm vào trán nàng, một câu cũng không nói liền đi ra ngoài.

Tiểu Thất bĩu môi, đẩy cái chăn bao kín mít trên người để thoát khỏi cơn nóng hừng hực, sờ sờ cái bụng lép xẹp, thương cảm cho thân mình không sạch sẽ của mình, lại ngơ ngác suy nghĩ vẩn vơ một lát mới để Lục Liễu hầu hạ rời khỏi giường.

Tống Lương Trác vẫn thực im lặng, im lặng đến quái dị, bất quá ăn cơm vẫn là vài lần gắp đồ ăn cho Tiểu Thất.

Tiểu Thất có chút khó hiểu, tìm chuyện để nói: “Tống tri huyện, không đi nhìn xem thôn sao?”

Tống Lương Trác nâng mắt lên nhìn, hỏi ngược lại: “Khi nào thì trở về?”

“Ăn cơm xong.”

Tống Lương Trác gật gật đầu, “Vừa hết sốt, đừng ăn nhiều quá. Còn có, mặc dày chút, đừng để lại bị trúng gió.”’

Tiểu Thất chu miệng, nhíu mày gắp thức ăn. Tuy rằng sống trong phủ phú quý, nhưng nàng từ nhỏ đã chắc nịch, còn không đến mức sốt một cái liền ăn kiêng. Cho dù hiện tại cả người đau nhức, miệng mặt cũng đau, nhưng chốc lát ra ngoài chạy một vòng là tốt rồi.

Tống Lương Trác vươn tay lau khóe miệng cho Tiểu Thất, ngón cái lại dừng ở bên miệng nàng thật lâu, đến khi mặt nàng hồng cả lên mới rời đi. Tiểu Thất nghiêng mắt nhìn Tống Lương Trác, Tống Lương Trác lại không biết đang nghĩ tới cái gì, sắc mặt trong chốc lát lại chuyển sang lạnh lẽo, làm như để một tảng đá bên mày.

“Ngươi, làm sao?”

Tống Lương Trác lắc đầu, “Tiểu Thất, vài ngày tới ta cũng qua nhà nhạc phụ ở mấy ngày, Tiểu Thất có đồng ý hay không?”

Tiểu Thất lui về sau, “Nhà ta không có chỗ ở.” Cũng không nên về phủ còn phải cùng hắn ngủ một giường.

“Ta chiếm không bao nhiêu chỗ, ngủ giường nhỏ cũng được.” Khóe miệng Tống Lương Trác mang theo nụ cười nhẹ, lắc lắc đầu, lại nói: “Ta đưa nàng trở về. Còn có, ta không nạp thiếp.”

Phong thủy lại thay đổi, còn chưa tới sang năm Tiểu Thất đã chuyển về nơi này. Dọc trên đường đi, Tống Lương Trác lại không ngại phiền hà mà giải thích cho nàng phương hướng trị thủy, bây giờ lại còn dịu dàng đỡ nàng xuống xe, khiến cho lồng ngực Tiểu Thất như đang đánh trống.

Tống Lương Trác nắm tay Tiểu Thất, đợi nàng đi đến bên người thấp giọng nói: “Tiểu Thất, lời ta nói hãy nhớ kỹ, đừng nói những chuyện không thích hợp với Thải Vân cô nương nữa, nàng có nhân duyên của chính mình, không có liên quan gì với chúng ta cả.”

Tiểu Thất bĩu môi nhìn Tống Lương Trác, thấy ánh mắt hắn sáng quắc lại thì nghiêng đầu né tránh. Tiểu Thất kéo kéo tay về, Tống Lương Trác thực thuận theo mà buông lỏng tay ra. Bàn tay Tiểu Thất đột nhiên mất đi hơi ấm, nói đáy lòng không cảm thấy mất mát là giả.

Trong thành còn có rất nhiều việc cần Tống Lương Trác an bài, Tống Lương Trác cùng Tiền lão gia và mỹ phụ nhân nói mấy câu rồi cáo từ. Cả người Tiểu Thất vẫn đang run rẩy, nhưng trước khi hắn kịp đi đã túm lấy cánh tay hắn chạy đến lương đình.

Tiểu Thất nhìn trái nhìn phải, chìa tay nói: “Thư hòa cách đâu? Ngươi nói đến nơi này thì sẽ đưa cho ta. Ngươi thật đáng ghét, trộm đồ của ta.”

“Ta đã đóng dấu rồi, cho Tiểu Thất an tâm.”

Đáy lòng Tiểu Thất đầy căng thẳng, cũng không biết tiếp theo nên nói gì. Tống Lương Trác xoa xoa hai má Tiểu Thất, nâng tay lau mồ hôi trên trán nàng, ấm giọng nói: “Buổi sáng ngày mai ta mang điểm tâm cho nàng, Tiểu Thất nghỉ ngơi cho tốt…”

Tống Lương Trác lấy một tờ giấy trong ngực ra, đưa một lá thư được gấp ngay ngắn cho Tiểu Thất. Tiểu Thất nhìn tờ giấy kia, lại nhìn Tống Lương Trác muốn đến gần, hai tay lại nhanh chóng để ra phía sau rồi bước lùi về sau. Tống Lương Trác khẽ cười cười, kéo tay Tiểu Thất rồi đem cùng thư hòa cách nhét vào bàn tay nàng.

“Tiểu Thất không phải không hài lòng hôn sự này hay sao? Chúng ta cùng nhau tìm kiếm hài lòng là được?”

Tiểu Thất mở mồm muốn nói cái gì, lại một chữ cũng nói không nên lời. Tống Lương Trác hôn lên trán nàng, xoa xoa lỗ tai nàng nói: “Tiểu Thất đừng nghĩ nhiều, cũng đừng ăn gì bậy bạ, quay về phòng ngủ một lát đi, ta đi đây.”

Đi rồi?

Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác xoay người, theo bản năng đưa tay ra kéo lại, đụng đến tay hắn lại như bị phỏng rụt tay lại. Tống Lương Trác quay lại xoa xoa lỗ tai nàng rồi mới rời đi.

Tiểu Thất đứng đó hồi lâu, trong ánh mắt đầy hơi nước như đang cố gắng kìm nén không khóc. Mắt to chớp rồi lại chớp, chớp đến lần thứ ba mới trở lại trong veo như cũ.

Tiểu Thất vỗ vỗ mạnh lên ngực, ha ha cười hai tiếng, nhìn mặt hồ mà quát: “Tiểu Thất phải làm Tam tiểu thư, oanh, hảo cho ngươi Tống tri huyện, ngươi không có người đau không có người yêu cho xứng đáng, ngươi chỉ là một quan thất phẩm nhỏ nhoi. Thối, thất phẩm còn muốn giữ ta, hừ, quỷ hẹp hòi!”

Tiểu Thất lắc lắc đầu đắc ý than thở, “Ai, có Tiểu Thất ta là tốt, nương đều nói, Tiểu Thất xinh đẹp lại dịu dàng, thông minh, hiền lành, đa cảm lại si tình. Tiểu Thất à Tiểu Thất, về sau phải tìm người tốt mà gả đấy, phải tìm người mắng thì không được cãi lại, bị đá thì phải đưa mông cho ngươi đá thêm mới là nam nhân tốt, hắc hắc hắc.”

Tiểu Thất che miệng cười hắc hắc, đưa hai chân lên đá. Dù sao cũng vừa hết sốt, đứng một lát như vậy chân đã có chút mỏi, lại dùng hai chân đá như mới nãy thiếu chút nữa đã làm chính mình ngã xuống hồ.

Tiểu Thất thở hổn hển ngồi lên ghế đá dài, nhìn vào hồ cá một lát, thấp giọng nói: “Xa nhau rồi, nhanh như chớp vậy.”

Tiểu Thất cúi đầu nhìn tay mình, nàng nhớ rõ có người nói, đường chỉ tay nếu hỗn độn hoặc là xuất hiện những đoạn ngắn, hôn sự liền không thuận lợi. Tiểu Thất vẽ vẽ đường chỉ tay của mình hồi lâu cũng không thấy đúng, Tiểu Thất nhụt chí buông vai xuống, nhìn vào tay trái vẫn là tờ giấy kia, hừ mạnh một tiếng rồi cẩn thận mở ra xem.

Tiểu Thất nhìn tờ giấy kia, hai mắt nhíu lại thật nhỏ, sắc mặt cũng thay đổi liên tục, khóe miệng dở khóc dở cười co rút mấy cái, cúi cùng đập một quyền lên bàn đá, mở miệng mắng: “Oanh, hảo cho ngươi Tống tri huyện, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, thật là gian ~ trá ~!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.