Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 31: Chương 31




Tiểu Thất thở gấp mấy lần, nhìn chằm chằm vào thư hòa cách kia.

Trên cách thư kia quả thật có một con dấu, hồng, màu hồng chói mắt. Phía trên quan ấn là hai dòng chữ ngay ngắn, từ không nhiều, chỉ có bốn chữ, nhưng là nội dung hoàn toàn không đúng.

Tình cảm của Tống Lương Trác cùng Tiền Tiểu Thất tan vỡ là giả;

Trao đổi hòa cách, không có kết quả!

Ai! Tiểu Thất thở dài. Trách không được lúc trước Tống tri huyện sảng khoái viết thư hòa cách như vậy, còn viết riêng ra hai hàng như vậy, nguyên lai là đã chuẩn bị sẵn để thêm vào. Tống tri huyện lại mưu tính sâu xa âm hiểm, giả dối như vậy? Tiểu Thất hất cằm không nói gì nhìn trời.

Thân mình mệt mỏi, lại ngồi một đường xe ngựa chật chội lâu như vậy, Tiểu Thất bắt đầu cảm thấy choáng váng. Tiểu Thất vo tròn cùng cách thư trong tay, nâng tay muốn ném ra giữa hồ, nhưng suy nghĩ lại rồi lại rút tay về, xếp lại rồi cất vào lòng.

Tiểu Thất nặng nề trở về phòng, bảo Lục Liễu mài mực rồi bảo nàng đi ra ngoài. Tiểu Thất hấp hấp nước mũi, mở cùng cách thư nhăn nhúm ra, ở phía sau viết thêm hai chữ. Tiểu Thất hài lòng nhìn tờ giấy, cẩn thận thổi khô rồi mới xếp lại.

Tiểu Thất nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng đem cùng cách thư kia nhét vào gối nằm.

Suy nghĩ đến lúc mình hồi báo lại mấy cơn thù nhỏ kia, lại còn trả lại việc đã khiến mình sợ hãi ngâm trong nước, hơn nữa hành hạ Tống Lương Trác kia cho nàng thống khoái một chút, Tiểu Thất ôm chăn từ từ nhắm mắt, cười cả buổi rồi mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Nước ngập dĩ nhiên không phải chỉ ở ao đầu thôn, Tống Lương Trác nhìn nạn dân ở cửa thành đang muốn vào thành thì sinh ra một cảm giác vô lực. Lúc trước ao đầu thôn cùng các thôn lân cận đã được hắn phân đến các nhà trong thành giúp đỡ, nhưng Tống Lương Trác biết, dân chúng trong thành giúp đỡ cũng có hạn độ, một nhà chia sẻ một hai miệng ăn còn có thể miễn cưỡng, một khi ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bọn họ, chẳng những không giúp được cho nạn dân mà còn khiến cho dân chúng trong thành bất mãn.

Để nạn dân đứng ngoài tường thành cũng không phải biện pháp, Tống Lương Trác cho người ta ở ngoài, cách thành chừng một dặm, chưa bị ngập nước, dựng nên vài ngôi nhà tranh chống đỡ tạm. Một phần nhỏ để dựng nhà tranh là do dân chúng trong thành quyên ra, phần lớn kia vẫn là do Tống Lương Trác nghĩ biện pháp.

Tấu chương dâng lên vẫn chưa có hồi âm, Tống Lương Trác cũng không hướng Tiền gia mượn bạc nữa, mà triệu tập vài phú hộ trong thành muốn khuyên nhủ họ xuất bạc. Nói hồi lâu Tống Lương Trác mới phát hiện, có cửa hôn nhân với Tiền gia này, muốn bọn họ xuất bạc thì đã khó lại càng thêm khó.

Quả thật ngày hôm sau Tống Lương Trác dậy thật sớm, tự mình đi mua bánh quẩy cùng sữa đậu nành của nhà mà Tiểu Thất có nhắc tới, đi đến trước Tiền phủ nhưng không gõ cửa, mà lẳng lặng đứng bên con sư tử đá giữ cửa.

Hắn nghĩ, nếu mình là Tiểu Thất, sớm như vậy đứng ngoài cửa nha môn, cõi lòng đầy chờ mong người trong lòng đến, còn phải cố lấy dũng khí đối mặt với mỗi lần bị cự tuyệt. Nàng yêu thương hắn trước, còn lâu như vậy, đối với nàng, hoàn toàn không phải là chuyện công bằng.

Cửa Tiền phủ được mở ra, gã gia nhân mở cửa thấy Tống Lương Trác liền chớp mắt mở to hai mắt, lắp bắp nói: “Đại, đại, tam cô gia, sao lại không gõ cửa?”

Tống Lương Trác chỉ gật gật đầu, “Thân mình Tam tiểu thư đã tốt hơn chưa?”

“A, ta, ta đi hỏi một chút.” Gã gia nhân xoay người chạy đi, lại sờ sờ thắt lưng rồi quay lại, cười nói: “Tam cô gia vào nhanh đi, nếu tam tiểu thư biết còn không lột da tiểu nhân sao.”

Tống Lương Trác nhấc chân đi vào, thời gian còn sớm, trực tiếp đi theo gã gia nhân đến viện của Tiểu Thất.

Tiểu Thất còn ngủ, dùng tấm chăn đen bao kín cả người thành một cái kén, đầu đầy mồ hôi. Tống Lương Trác nâng tay lau mồ hôi trên trán nàng, ngồi ở bên giường có chút ngây người.

Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất ngủ say một lát, nhẹ giọng nói: “Mua điểm tâm cho nàng, lúc tỉnh dậy thì bảo Lục Liễu hâm nóng lại, ta phải đi rồi.”

Tống Lương Trác vừa dứt lời, Tiểu Thất hơi dùng lực nhấc chân lên, nửa người trên bật dậy. Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất vẫn đang nhắm mắt, khẩn trương nuốt nước miếng, đây không phải là nóng quá mà mắc bệnh lạ chứ?

Tống Lương Trác lo lắng khẽ gọi: “Tiểu Thất?”

Không thanh âm đáp lại.

“Tiểu Thất, nằm xuống tiếp tục ngủ chứ?”

Tống Lương Trác nghiêng người qua, muốn đỡ Tiểu Thất đang ngồi thẳng tắp đó nằm xuống, Tiểu Thất trong nháy mắt mở mắt ra, hai má phồng to há mồm rống lên một tiếng “Grao” thật lớn.

Tống Lương Trác hít một ngụm khí lạnh, lùi nhanh xuống hai bước, Tiểu Thất lại vỗ giường cười ha hả.

“Ha ha, ngươi nhát gan, ha ha, ai cho ngươi lén vào phòng ta, xứng đáng!”

Tiểu Thất cười nửa ngày mà vẫn không nghe tiếng của Tống Lương Trác, nghĩ mà sợ liền ngậm miệng, liếc mắt nhìn Tống Lương Trác vẫn còn đang thất thần ho nhẹ một tiếng, đảo đảo mắt, lại ngao một tiếng, nhanh chóng nằm thẳng xuống.

Tống Lương Trác quả thật bị dọa, hít vào ngực một hơi, cảm giác nơi đó hơi hơi đau.

Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất đã nhắm mắt nằm xuống, trong lòng thế nhưng có vài phần khoan khoái, chọc hắn cười như vậy, chắc là mơ hồ đã quên ghi hận hắn.

Tống Lương Trác trở lại ngồi bên giường, kéo tai Tiểu Thất, lực đạo không nặng, nhưng cũng đủ để nâng đầu Tiểu Thất lên. Tâm tư của Tiểu Thất nhanh chóng được kéo lại, ân anh một tiếng mở mắt ra, mơ mơ màng màng liếc Tống Lương Trác một cái, nói: “Tống tri huyện, đến đây lúc nào?”

Tống Lương Trác không nhịn được, cười khẽ, nhéo nhéo hai má thịt của Tiểu Thất nói: “Ta phải đi rồi.”

“Oh, Tống tri huyện đi thong thả.” Tiểu Thất dịu ngoan gật đầu, khẽ động gương mặt còn đang bị nắm, bị đau liền hít vào một hơi.

Tống Lương Trác xoa xoa hai má Tiểu Thất, không biết sao lại cười hai tiếng, Tiểu Thất bị dọa đến tóc gáy dựng thẳng đứng lên, trộm ngắm hắn đang nhắm hai mắt, sợ hắn lại nghĩ đến cái gì để đánh nàng. Tống Lương Trác thấy ánh mắt đề phòng của nàng, muốn nói gì, miệng mở ra nhưng lại không nói, xoa đầu nàng rồi bước ra khỏi phòng.

Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào cửa khoảng nửa ngày, ôm chăn rồi lăn qua lăn lại hai vòng, thở hắt ra rồi cười tủm tỉm.

Lúc này nghĩ lại, Tiểu Thất cảm thấy Tống Lương Trác tốt lắm. Tiểu Thất nghĩ, hắn giúp nàng nuôi Ha Da, dù bị dị ứng với da lông cũng không bảo nàng phải đưa Ha Da về. Hắn ôm nàng ngủ, cũng không làm gì cả, còn đút nàng ăn cho hết cơm.

Nếu như, nếu như tốt một chút, hắc hắc, chính là tướng công tốt đây! Tiểu Thất cười ha ha.

Tiền gia dựng một trại cấp cháo ngoài thành, thức ăn được xem là tốt, giữa trưa còn có bánh bao trắng, Tiểu Thất chính là người chủ quản quầy cháo. Vì sợ có người tranh mua hoặc gây chuyện, còn thỉnh thêm vài tay chân bưu hãn để duy trì trật tự, một mảnh cục diện hỗn loạn ban đầu đã chậm rãi trở nên có thứ tự ổn thỏa.

Đã nhiều ngày nay, mối quan hệ của Tống Lương Trác cùng Tiểu Thất có vẻ dịu đi, xem đi, Tống Lương Trác mang theo hai cái bánh quẩy cùng một bình sữa đậu nành đứng bên cửa Tiền phủ chờ. Gã gia nhân của Tiền phủ đã thấy đến hết kinh sợ rồi, đứng ở bên cửa cũng không quấy rầy hắn cúi đầu trầm tư.

Đồng dạng là người, nhưng chỗ Tống Lương Trác đứng lại cố tình tỏa ra một cỗ khí chất mà người khác không thể có, Tiểu Thất đứng ở sau cửa nhìn xem, trong lòng có chút khó chịu. Nàng nghe Lục Liễu nói, lúc trước nàng ôm bình đứng ở trước cửa nha môn giống như là kẻ xin cơm, nhìn thế nào cũng thấy ngốc.

Tiểu Thất bĩu môi, mắt không nhìn cổng nữa, ánh mắt lại chạm phải đôi mắt không nhìn ra cảm xúc kia của Tống Lương Trác. Tiểu Thất nhe răng làm động tác hung ác rồi nhảy từ trong cửa ra.

Tống Lương Trác vẫn giúp nàng lên xe ngựa như cũ, chính mình cũng đi lên theo, “Điểm tâm, Tiểu Thất không muốn đổi khẩu vị sao?”

Ngươi không mua cái khác thì làm sao ta đổi? Tiểu Thất oán thầm.

Tiểu Thất uống vài ngụm sữa đậu nành, chớp mắt nói: “Tống tri huyện, ngươi không sợ người khác nói ngươi?”

“Nói cái gì?”

“Nói ngươi không lo an trí nạn dân cho tốt, mỗi ngày đều đứng trước cửa Tiền gia, khụ khụ, liền vậy đó.”

Tống Lương Trác ngoắc ngoắc khóe miệng, nói: “An trí nạn dân cần đồng thực đồng túc(*) sao?”

(*)đồng thực đồng túc: cùng ăn cùng ở

“Kia, không đến mức như vậy.” Tiểu Thất híp mắt cười, “Còn nữa, thức ăn trưa nay có thêm thịt, củ cải trắng hầm thịt heo.”

Tống Lương Trác gật đầu, suy nghĩ thêm rồi nói: “Tiểu Thất, cho cháo, cũng phải tính toán tiêu dùng một chút, không cần dùng quá tốt, ta sẽ mau chóng giúp bọn họ khôi phục sản xuất.”

Tiểu Thất quái dị nhìn Tống Lương Trác, “Lúa mạch bọn họ đều chưa thu, trực tiếp mất trong nước rồi, lại còn mất thân nhân và nhà cửa.”

Tống Lương Trác ý bảo Tiểu Thất nói tiếp, Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, biết hắn gần đây cơ hồ không để cho mình mất thể diện, đánh bạo hừ nói: “Tống tri huyện quỷ hẹp hòi, lại không lừa bạc của ngươi.”

Tống Lương Trác cười đưa tay xoa xoa tai Tiểu Thất, Tiểu Thất theo quán tính liền kẹp lấy cổ.

“Tiểu Thất, nhưng tính thử xem một ngày tiêu phí tổng cộng bao nhiêu ngân lượng?”

“Lại không để ngươi ra bạc.” Tiểu Thất nói thầm.

Tống Lương Trác lắc đầu không nói nữa.

“Ôi chao,” Tiểu Thất đá đá chân của hắn, “Muốn cho nạn dân ở lại Thông Hứa sao?”

“Nạn dân lưu lạc khắp nơi cũng không tốt, nếu có thể, liền cứ như vậy, vốn là bọn hắn muốn về nhà, để cho nước rút liền giúp bọn họ trở về.”

“Vậy ruộng đồng làm sao?”

“Ngoài thành có vài dặm hoang mà, cứ để bọn họ ra đó khai khẩn đi.”

Tiểu Thất cau mày ăn bánh quẩy, ăn hai miếng lại lén nhìn Tống Lương Trác, trong tay áo lấy ra một quả trứng ngỗng đưa qua. Tống Lương Trác nhận lấy, nắm lấy trứng ngỗng ấm áp mà mím chặt môi.

“Mặn, bà vú ướp, thả mạt trà cùng nhiều thứ tốt, nhưng rất ngon đây, cũng không phải quá mặn.” Tiểu Thất trộm liếc mắt qua một cái, nói thêm, “Trong thành không mua được đâu.”

Tống Lương Trác khẽ thở dài, đập lên thành xe, cẩn thận lột vỏ, đổi sang ngồi bên người Tiểu Thất, ôn thanh nói: “Tiểu Thất ăn đi, ăn cùng bánh quẩy.”

Tiểu Thất liếc mắt nhìn Tống Lương Trác, đỏ mặt ha ha cười hai tiếng, “Mỗi ngày ta đều ăn, ngươi ăn đi.”

Tống Lương Trác không biết trong đáy lòng mình rốt cuộc là cảm giác gì, ấm áp mềm mại lại thêm cảm động. Tống Lương Trác cắn một ngụm, trứng ngỗng muối quả thật không mặn, ăn vừa miệng, lại thêm mùi mạt trà độc đáo, tựa hồ còn có thêm hương liệu gì đó, tỏa ra một mùi thơm mát.

Tống Lương Trác ăn mấy cái, để lộ ra lòng đỏ trứng lại đưa cho Tiểu Thất: “Tiểu Thất cắn một ngụm, ăn ngon lắm.”

Tiểu Thất che miệng cười hì hì, không được tự nhiên cắn một ngụm, nói: “Ta biết ăn ngon mà, bà vú mới ướp một thùng nhỏ đây.”

Tống Lương Trác trầm mặc một lát, ấm giọng nói: “Tiểu Thất không tức giận ta rồi?”

“Tức giận!” Tiểu Thất không cười nữa, khẽ hừ một tiếng, nghiêm mặt quay đi, một lát lại nhịn không được cười nói: “Không giận.”

“Vì sao?”

Tiểu Thất chôn đầu giữa hai gối, không được tự nhiên hừ hừ. Tống Lương Trác vuốt vuốt tóc nàng truy vấn, “Vì sao?”

Tiểu Thất ngẩng đầu, chu miệng nói: “Ngươi rất tốt với ta đấy, ngươi đối tốt với ta ta liền đối với ngươi tốt.”

“Chỉ như vậy?”

Tiểu Thất chu miệng không hé răng.

Tống Lương Trác sửng sốt một lát, thấp giọng hỏi: “Tiểu Thất, thư hòa cách kia…”

“A!” Tiểu Thất trừng to mắt nói: “Hắc hắc, ta còn giữ đây. Tống tri huyện ngươi phải cẩn thận đấy, ta còn giữ thư hòa cách, còn mang theo quan ấn đỏ thẫm đây. Ngươi nếu đối với ta không tốt, hắc hắc.”

Tống Lương Trác cười nói: “Tiểu Thất giữ lại sẽ không thể đổi ý.”

“Ta không đổi ý mà.” Tiểu Thất nghĩ tới vài chữ mình đã thêm, kích động nắm lấy hai má.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.