Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 70: Chương 70




Mỹ phụ nhân bắt đầu thu xếp trở về, người trong nhà bàn bạc cho Tiểu Thất về Thông Hứa ở trước, chờ cho mọi chuyện bên này chấm dứt hết thảy sẽ đi đón người. Hơn phân nửa là ý của Tống Lương Trác, hắn muốn bồi nàng thật tốt, chứ không phải để nàng từng khắc từng khắc lo lắng cho an nguy của hắn.

Tiểu Thất không gặp Tống Lương Trác, không phải là không muốn đi, Trần Tử Cung nói, nếu nàng đi thăm hắn thì sẽ đuổi người về tử lao. Vốn là Tiểu Thất còn đang do dự có nên cho Tống Lương Trác biết chuyện mình không rời đi hay không, hiện nay bị Trần Tử Cung làm phiền đến thế, liền chặt đứt ý niệm muốn gặp hắn trong đầu, nghĩ chờ trước khi hắn ra thì nàng cùng mỹ phụ nhân về quê trước, nếu hắn đi theo thì có thể rời đi nơi này một thời gian, cũng làm phai nhạt chấn động do cái chết của trái mơ hỏng đối với hắn.

Hôn sự của Nhược Thủy cứ lùi ngày lại, lùi đến đỉnh đầu của Lưu Hằng Chi bốc khói. Lưu Hằng Chi biết được tin Tống Lương Trác từ tử lao chuyển đến nhà tù bình thường liền gây áp lực để thực hiện hôn sự nhanh chóng. Nhược Thủy thì sống chết đòi đợi Tống Lương Trác ra mới nói, Lưu Hằng Chi nói, cái Tống Lương Trác cần chính là không khí vui mừng, tranh thủ thành thân xung hỉ, nói không chừng lúc bọn họ thành thân thì Tống Lương Trác đã được ra khỏi ngục rồi. Nhược Thủy nửa tin nửa ngờ, trong mơ mơ hồ hồ mà bị gạt đến Lưu gia làm Lưu Ôn thị.

Trời đột nhiên có tuyết rơi, Tiểu Thất cầm theo chăn bông đi vào phủ nha, vừa tới Vọng Tung Lâu đưa cho Trần Tử Cung thì bị chặn lại.

Mục đích của Trần Tử Cung rất đơn giản, chỉ là muốn thực hiện chuyện lúc trước Tiểu Thất đã đồng ý hoàn thành mà thôi. Trần Tử Cung chọn quần áo đã thay ném qua, lại thấy vẻ mặt không muốn của Tiểu Thất thì hỏi: “Ngươi nói giúp ta giặt quần áo, hiện nay sao lại đưa ra vẻ mặt không muốn?”

Tiểu Thất bĩu môi nhận lấy, “Đây là áo bông của ngươi, ta giặt không được đồ dày thế này, ngươi tìm cái gì mỏng hơn cho ta đi.”

Trần Tử Cung nhíu mày, “Nếu không, ngươi giặt cái khăn tay?”

Tiểu Thất liên tục gật đầu, cười nói: “Thế là tốt nhất!”

Trần Tử Cung nhìn nàng đang cười híp mắt, hừ một tiếng xoay người, quả thực lục ra mấy cái khăn tay. Chu Thương bảo người đổi nước ấm rồi bưng vào, lại bảo người ta để vào góc, đóng cửa lại đi ra ngoài.

Tiểu Thất cầm lấy một cái ghế đẩu ngồi xuống trước cái chậu gỗ, đem cái khăn tơ tằm mềm mại để vào trong nước rồi lấy ra, cọ xát vài cái rồi dùng lực chà xát. Trần Tử Cung ngồi đối diện nhìn, trong mắt hiện lên một loại cảm xúc không nói nên lời.

Khăn lụa không thể bị chà xát, Tiểu Thất lại nhúng vào nước rồi lấy ra, thì phát hiện cái khăn đã bị chà xát khiến cho sợi tơ thành một khối nát ra, xem ra là phải bỏ rồi.

Tiểu Thất xấu hổ cười, “Khăn của ngươi thực không rắn chắc, ta sẽ đưa cái mới cho ngươi.”

Trần Tử Cung hừ nhẹ, “Ngươi nữ tử này, ngay cả việc ấy cũng làm không tốt, ai cưới ngươi cũng xui xẻo.”

“Đúng rồi, đúng rồi.” Tiểu Thất lắc đầu đắc ý nói: “Tướng công ta nguyện ý xui xẻo thì thế nào?”

Trần Tử Cung hừ mạnh một tiếng, nhận lấy cái khăn đã không còn ra bộ dáng khăn được giặt qua từ tay nàng, vắt nước ra rồi khoát lên lưng ghế dựa.

Tiểu Thất chớp mắt hỏi: “Đều đã bị hư, ngươi còn dùng sao? Ngươi không phải Vương gia sao? Sao lại keo kiệt thế? So với cha ta còn keo kiệt hơn!”

Trần Tử Cung vui vẻ, “Cha ngươi cũng không keo kiệt, lúc ông ấy rộng rãi thì rất nhiều.”

Tiểu Thất cười cười, cầm vạt áo lau khô tay nói: “Qua hai ngày nữa ta sẽ trở về, trước đến nói lời từ biệt với ngươi. Về sau ngươi chính là bằng hữu của ta, nếu có đi Thông Hứa chơi thì phải đến đến tìm ta, ta sẽ lo ăn lo ở cho ngươi, cũng không thu bạc à.”

Khóe miệng Trần Tử Cung giật giật, “Vậy ngươi cũng được lời quá rồi, tìm một Vương gia là bằng hữu, là chuyện mà mấy đời của người khác cũng không cầu được.”

Tiểu Thất chu miệng, “Làm Vương gia cũng không nhiều hơn người khác một con mắt hay một cái mũi, không phải là hai tay hai chân, một mũi một miệng hay sao.”

Trần Tử Cung giật mình, cười khổ lắc đầu nói: “Nếu là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, thì cũng rất có ý nghĩa.”

“Cũng không phải. Nếu mọi người đều nghĩ như vậy, sẽ không có người sợ ngươi, tướng công của ta cũng không thể lật được án.” Vẻ mặt Tiểu Thất buồn rầu nhăn lại, “Làm cho người ta sợ cũng có cái thiết yếu, lúc cần thì có thể lấy ra dùng.”

Trần Tử Cung cười, “Có phải ngươi muốn nói là, trên quan trường thì muốn người khác kính sợ, còn trong cuộc sống thì ngang bằng hay không?”

Tiểu Thất cười nói: “Đúng vậy, kỳ thật ngươi cũng rất thân thiện, gần gũi.” Tiểu Thất suy nghĩ rồi lại hỏi: “Sao ngươi luôn ra ngoài đi chơi? Người nhà ngươi không nhớ ngươi sao?”

Trần Tử Cung lắc đầu, im lặng một lát lại gật gật đầu, “Nhớ đi. Nhớ là nhớ quyền thế trong tay ta, ai có thể nói cho rõ ràng đây, ngay cả chính ta cũng cảm thấy hồ đồ rồi.”

Tiểu Thất chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt có chút ảm đạm của Trần Tử Cung mà ngẩn người, nhưng chỉ trong chớp mắt lại cười nói: “Nhớ ngươi chính là nhớ ngươi, sao ngươi có thể nghĩ là nhớ đến quyền thế của ngươi? Cái đó lại không thể ăn không thể uống. Ngươi vẫn là về nhà đi, đã sắp đến năm mới rồi, thê tử ngươi khẳng định là đang chờ đến tâm đều lạnh.”

Tiểu Thất lại nhớ tới Lâm Tử Tiêu đã mất, lại trải qua chuyện Tống Lương Trác bị phán tử hình này, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác mạng người thật ra vô cùng yếu ớt. Tâm tình Tiểu Thất hơi nặng nề, cúi mi mắt nói: “Ngươi không biết, hiện tại ta mới cảm thấy cả đời người kỳ thật rất ngắn. Ta chờ tướng công ta hai năm, hiện tại nhớ lại cũng chỉ là công sức trong nháy mắt mà thôi. Ta lại nháy mắt, khẳng định là hai năm nữa sẽ trôi qua. Thời gian qua rất nhanh đấy, chúng ta nên đối xử tốt với người bên cạnh, bằng không về sau sẽ hối hận. Người lớn trong nhà nói nữ nhân rất thông minh, nương ta cũng thực thông minh a, nhưng cha ta cũng rất thích nương. Nương ta cũng có rất nhiều điểm không tốt lắm, mỗi ngày đều bắt nạt cha ta rất nhiều, nhưng cha ta sẽ không buồn.”

Tiểu Thất nhìn Trần Tử Cung, nghiêm trang nói tiếp: “Ngươi cảm thấy phiền là vì ngươi cưới nhiều lắm, ba ngàn người, một năm chỉ có ba trăm sáu mươi lăm ngày, nhưng ngươi luân phiên một ngày bồi một người, các nàng đương nhiên sẽ cảm thấy không vui rồi. Tướng công ta nếu một ngày không ở cùng ta, ta liền không vui. Nhưng mặc kệ ngươi có cưới bao nhiêu, ngươi đều phải đối tốt với các nàng, cả đời các nàng cũng chỉ có thể đi theo ngươi.”

Tiểu Thất muốn nói, nhìn trái mơ hỏng xem, ngươi chỉ tùy tiện liền không muốn nàng, kết quả là ngay cả cơ hội vãn hồi cũng đều không có. Nhưng là nghĩ lại vẫn không nói ra khỏi miệng. Nương mỹ nhân nói người đi thì phải nhìn về phía trước, cái gì đã qua thì cho nó qua là tốt rồi.

Tiểu Thất gãi gãi má, nhíu mày nói: “Ta muốn nói cái gì đây? Ngươi đã hiểu chứ?”

Biểu tình của Trần Tử Cung thật quái dị mà gật đầu, “Nói chung là đã hiểu, chỉ là đạo lý nước quá trong thì ắt sẽ không có cá. Còn nữa, không ngờ chớp mắt của ngươi lại dọa người vậy, về sau bớt chớp mắt, ngươi chớp thêm vài lần thì chúng ta đều tóc bạc da mồi cả rồi.”

Tiểu Thất cười khanh khách, nhảy dựng lên chớp mắt nói: “Ta nói là so sánh, cũng không phải là thật sự, ngay cả cái này ngươi nghe cũng không hiểu! Ngươi xem ta chớp ta chớp, ngươi cũng không già đi hay sao?”

“Ngươi là người đang có thai, đừng cứ một chút là nhảy lên, cũng nên có bộ dáng của mẫu thân.” Trần Tử Cung theo bản năng đỡ lấy Tiểu Thất, khẽ quát nhưng lại mang theo dịu dàng không dễ phát hiện.

Quả thực Tiểu Thất đứng vững, sờ sờ bụng nghiêng đầu nói: “Ta đi đây, lúc rời khỏi Nhữ Châu cũng sẽ không đến cáo biệt.”

“Hử?” Trần Tử Cung kinh ngạc ngẩng đầu, “Ngươi đi thì sẽ không gặp Tống Lương Trác?”

“Không gặp, không phải ngươi đã nói không cho gặp sao. Hơn nữa,” Tiểu Thất lắc lắc đầu nói tiếp: “Ta đã nói cho hắn là đã về Thông Hứa, đột nhiên xuất hiện khẳng định là sẽ dọa hắn hỏng luôn.”

Khóe miệng Trần Tử Cung hung hăng co rút. Nàng thật đúng là đem Tống Lương Trác thành kẻ ngốc rồi, chuyện chạy trốn cũng có thể đem ra để đùa vui thì thật không đúng là người bình thường.

Tiểu Thất bước ra ngoài, Trần Tử Cung đưa nàng ra khỏi phủ nha, chờ nàng lên xe ngựa, một mình đứng trong tuyết thật lâu. Trần Tử Cung nhìn ngã tư đường đã trắng xóa, cùng với cây khô ở hai bên đường, câu môi cười cười thầm nghĩ, có lẽ Tiểu Thất nói rất đúng, hắn, cũng nên về nhà. Hạnh phúc, có đôi khi phải hồ đồ một chút mới có thể đến.

Quả thật Tiểu Thất đã cùng mỹ phụ nhân và Tiền lão đầu đi trước, còn mang theo Thu Đồng mà Tống mẫu yêu cầu đem theo. Đoàn người chậm rãi đi về Thông Hứa, đến lúc về thì tuyết đầu mùa đã ngừng rơi.

Sau khi Tiểu Thất rời đi mười ngày, Tống Lương Trác mới ra tù. Không ai nói cho hắn chuyện Tiểu Thất mang thai, hắn cũng không hỏi đến, sau khi vết thương tốt hơn thì liền đi theo người của Hình bộ bắt đầu điều tra chuyện mua quan.

Tiểu Thất ở Thông Hứa thật quá tốt, trừ bỏ có chút nhớ nhung Tống Lương Trác. Cũng may cứ cách mười ngày nửa tháng sẽ có tin từ Nhữ Châu đưa tới, xem thư, lại cẩn thận hồi âm đã trở thành việc vui vẻ nhất lúc này của Tiểu Thất.

Đã gần đến cuối năm, Trần Tử Cung cũng gửi một phong thư từ kinh. Trong thư nói, trong nhà cũng không phải là lạnh đến không chịu được, nói chờ hắn tìm được cái mình muốn, sẽ đi Thông Hứa tìm nàng đi chơi.

Tiểu Thất xem xong thì có chút cho là không đúng, nghĩ hắn đường đường là một Vương gia, trong nhà tự nhiên sẽ không lạnh, không nói cái khác, khẳng định là than củi vẫn đủ dùng.

Tiểu Thất thuê một gian ở trà lâu gần cửa thành nhìn nghiêng qua phòng nhỏ của cửa thành, mỗi ngày đều ngồi xe ngựa đến đây ngồi vài canh giờ, nhàn nhã nhàm chán thì ngồi kế bên chậu thân mà nướng hạt dẻ ăn.

Án mua quan tra hơn một tháng, dính dáng đến hai quan viên trong triều, Lý tuần phủ cũng ở trong đó. Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ tước quan lưu đày, Vệ nương nương cũng vì vậy mà mất đi danh hào quý phi. Phó gia vì dính dáng đến án giết người cùng mua quan, nên bị tịch thu hết tài sản.

Hết thảy đều được đặt một dấu chấm tròn xuống, dường như Tống Thanh Vân được khai thông, mượn cơ hội lấy thân thể có bệnh mà từ quan, Tống Lương Trác thì lại trở về làm tri huyện thất phẩm.

Lần này là người cả nhà cùng nhau về Thông Hứa, viện bên Nhữ Châu vẫn giữ lại. Tống mẫu nghĩ, chờ cho đám cháu lớn lên chút thì có thể dẫn bọn chúng đến Nhữ Châu chơi, đến lúc đó ở nhà của mình thì vẫn tốt hơn ở khách điếm nhiều. Tống mẫu nhớ Tống Thanh Vân lúc trước đã đồng ý, liền đi suối nước nóng ngắm bình minh trước nên sẽ đến sau. Tống Lương Trác thì vội vã đi đến Thông Hứa, lúc đến thì đã là hai mươi lăm tháng chạp.

Hôm nay Tiểu Thất vẫn ngồi xe ngựa đến trà lâu ngồi như trước, trong phòng đốt hai chậu than, bên ngoài thời tiết cũng sáng sủa hơn, mở cửa sổ ra cũng tình cảm ấm áp đến tan chảy.

Tiểu Thất vừa ngồi thì đã cảm thấy mệt rã rời, miệng ăn điểm tâm nhưng vẫn ngáp liên tục. Thu Đồng thấy mặt Tiểu Thất đã tròn lên không ít, liền dọn hết điểm tâm trên bàn, chỉ chừa lại mứt. Dường như Tiểu Thất cũng không đói, cầm mứt vẫn ăn vui vẻ như thường. Cuối cùng thật nhàm chán, dứt khoát lại dùng cái kìm mang theo để đập hạt dẻ nướng trong chậu than.

Lúc Tống Lương Trác cưỡi ngựa xuất hiện ở cửa thành thì Tiểu Thất liền giật mình một cái mà cố đuổi con sâu ngủ đi, tinh thần hưng phấn mà dựa vào cửa sổ vẫy vẫy tay hướng cửa thành. Cũng không biết Tống Lương Trác nghĩ gì, vừa vào thành liền quét mắt nhìn qua cửa sổ lầu hai của khách điếm cùng trà lâu ở hai bên trái phải cửa thành, thấy Tiểu Thất đang vẫy tay liền nở nụ cười.

Tống Lương Trác đã chạy điên cuồng một đường nhưng lúc này lại không vội, khẽ đá vào bụng ngựa chậm rì rì đi đến. Tiểu Thất dựa vào cửa sổ mở miệng cười đến không thấy mắt, chờ Tống Lương Trác đi vào trà lâu không thể nhìn thấy thân ảnh của hắn nữa mới quay đầu nhìn về phía cửa.

Thu Đồng đã sớm cười mở cửa, chờ Tống Lương Trác tiến vào liền đóng cửa đi ra ngoài. Tiểu Thất chỉ lo cười, cười ngây ngô hồi lâu cũng không nói câu nào. Tống Lương Trác cũng nở nụ cười nhìn nàng thật lâu mới phát hiện đối mặt nhau mà cười thế thì có chút ngây thơ, liền đi qua bên kia ngồi xuống bàn.

Tiểu Thất xoay người lấy hạt dẻ trong chậu than ở góc ra, để lên bàn cho nguội bớt mới nói: “Ăn ngon lắm, tướng công có đói bụng không?”

Tống Lương Trác không đáp, đưa tay ôm Tiểu Thất vào trong lòng, cười nói: “Thất nhi ăn béo lên rồi.”

Tiểu Thất khẽ xoay người, đỏ mặt hôn một cái thật mạnh lên khóe miệng Tống Lương Trác, đi qua ngồi lên đùi hắn rồi nói: “Mẹ ta nói ta không phải một người nữa, mà là ba người. Ba người thì đương nhiên nặng hơn một người rồi.”

Tống Lương Trác nhíu mày, không hiểu.

Tiểu Thất dẩu môi, gãi gãi ngực Tống Lương Trác, “Nương không nói cho chàng.”

Tống Lương Trác lắc đầu.

Tiểu Thất chu miệng lẩm bẩm nói: “Ta có cục cưng.”

“À?”

“À?” Tiểu Thất kinh ngạc nhìn Tống Lương Trác, chưa từ bỏ ý định nói: “Nương mỹ nhân của ta nói là hai cục cưng, nàng nói bà cố của ta chính là song thai.”

Tống Lương Trác lại ngơ ngác ‘À’ một tiếng.

Tiểu Thất bực bội đánh Tống Lương Trác một cái, tủi thân cau mày nói: “Chàng còn ‘À’, chàng không thích cục...”

Lời còn chưa nói thì đã bị môi Tống Lương Trác che lại. Tống Lương Trác hôn không hề có quy cách, mũi mắt miệng đều hôn loạn lên, cuối cùng dừng lại trên miệng của Tiểu Thất mà cắn, ôm chặt Tiểu Thất, tựa vào vai nàng mà nhắm mắt. Xem bộ dáng thì vẫn là rất bình tĩnh, bỏ qua khóe miệng hắn đang cong lên cùng đầu ngón tay khẽ run không nói.

Tiểu Thất được tự do, vuốt vuốt đôi môi hơi nóng của mình mà đỏ mặt. Cắn cũng mạnh quá đi, hơi có chút đau đây.

Tống Lương Trác vuốt vuốt bụng của Tiểu Thất, im lặng cảm thụ hồi lâu. Cuối cùng cảm thấy cách áo bông dày vẫn chưa đủ, một tay luồn vào sát bụng của nàng, cảm thụ hồi lâu mới nói: “Trách không được béo lên, là muốn ăn nhiều hơn. Nhưng là, sao vẫn bằng phẳng như vậy?”

Tiểu Thất bĩu môi, “Nương nói là hơn bốn tháng mới thấy đây. Cũng không phải là bằng phẳng, cũng hơi nhô lên một chút.”

Tống Lương Trác cười ha ha, “Ta nghĩ là hai đứa thì phải lớn hơn nhiều.”

Tiểu Thất nghe vậy cũng cảm thấy kỳ quái mà cúi đầu nhìn bụng của mình, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm vào bụng thật lâu mới bình thường lại.

Tiểu Thất nhìn chằm chằm mặt Tống Lương Trác mà có chút si mê, thấy nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng lớn, mím môi nhéo nhẹ hai má của hắn, đảo mắt nói: “Tướng công còn thiếu đồ cho ta đây.”

Tống Lương Trác cọ cọ vào đầu Tiểu Thất, “Thiếu nàng một con đê với hàng hoa đào thật dài, chờ cho đứa nhỏ có thể xuống đất chạy đi, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem hoa đào nở đầy trên đê.”

Tiểu Thất mím môi tưởng tượng cảnh một nhà ba người, không, là một nhà bốn người chơi rượt đuổi trên đê hoa đào, còn chưa nghĩ ra ai sẽ chạy đến trước nhất thì đã bị Tống Lương Trác ôm chặt lấy.

Tiểu Thất khẽ a lên một tiếng ôm lấy cổ của Tống Lương Trác, Tống Lương Trác cười nói: “Về nhà, sẽ không bao giờ đi nữa.”

Tiểu Thất đá đá chân cười híp mắt. Thật tốt, sẽ không bao giờ đi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.