Từ lúc Hoàng Thượng hạ chỉ nạo vét Sa Hoàng đến nay, năm năm, thủy vận ở Sa Hoàng đã bắt đầu đi vào quỹ đạo. Hai kênh đào của huyện Thông Hứa cùng vài bến tàu thủy cũng bắt đầu lộ vẻ quy mô.
Năm năm qua, Tiểu Thất cùng Tống Lương Trác cũng rất ít khi cãi nhau, nhưng là cũng không tránh được những tình huống đặc thù. Tỷ như...
Ai, cũng không trách Tống Lương Trác lại đen mặt nữa. Trần Tử Cung lại đến Thông Hứa chơi, còn ở tại Tống phủ. Những lúc Tống Lương Trác không biết, thế nào Tiểu Thất cũng mang theo hắn đi ra đê dài chơi một ngày.
Lúc này đê đã có hình ảnh đê dài với hoa đào như trong mộng của Tiểu Thất, chỉ là cây đào hai bên còn chưa đủ lớn. Tiểu Thất vô cùng hạnh phúc nói với Trần Tử Cung, đây là tướng công làm cho nàng, sang năm là có thể nở hoa rồi, đến lúc đó mùa xuân có thể đến đây ngắm hoa đào ở hai bên bờ sông.
Tiểu Thất mang Trần Tử Cung đến bụi cỏ lau bên bờ sông lượm trứng vịt hoang, thật hào phóng cho Trần Tử Cung hai quả, còn lại giữ cho nàng và Tống Lương Trác, còn có hai người nhỏ bé kia, mỗi người một quả.
Lúc Tiểu Thất vui rạo rực cầm trứng vịt hoang cùng Trần Tử Cung một trước một sau hồi phủ, đã thấy gương mặt của Tống Lương Trác đang đứng đợi ở cửa phủ thật lâu, mặt hắn đã biến thành băng trên Vân Đài Sơn rồi.
Tâm tình Trần Tử Cung thật tốt mà vỗ vỗ mông trở về kinh, để lại một mình Tiểu Thất đối mặt với người mà sắc mặt vẫn không hề chuyển biến lại Tống Lương Trác. Kỳ thật, thời gian năm năm đã để lại một chút dấu vết trên gương mặt của hắn, càng làm cho gương mặt tuấn lãng của hắn thêm thành thục mê người. Si mê của Tiểu Thất với hắn chỉ có tăng chứ không giảm, thỉnh thoảng còn nâng cằm mê luyến nhìn hắn vẽ tranh viết chữ.
Chỉ là trước mắt, mặt của Tống Lương Trác đã đen hơn hai ngày. Tiểu Thất muốn lấy lòng mà bày ra tâm trạng si mê nâng cằm nhìn hắn đọc công văn, ngày thường nàng làm sai việc thì chỉ cần làm như vậy mà theo dõi hắn, hắn sẽ tự động giải đông mà kéo nàng vào trong lòng.
Tiểu Thất từ làm bộ si mê đến thật sự si mê, cuối cùng hoàn hồn lại, tiếp tục giả vờ si mê, mắt trừng đến đau, Tống Lương Trác lại không có một chút phản ứng nào cả. Nhưng cái công văn kia, ngay cả một trang cũng chưa lật qua.
Tiểu Thất cào cào bàn, mày Tống Lương Trác khẽ cau lại. Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Thất điểm điểm qua lại trên bàn, khóe mắt Tống Lương Trác nhíu nhíu. Cuối cùng Tiểu Thất nhịn không được mà bước qua, giở tay hắn lên mà chui vào trong lòng hắn, thế nhưng Tống Lương Trác lại đổi tay, tiếp tục nghiêm túc ‘xem’ công văn.
Tiểu Thất có chút buồn bực, túm lấy công văn trên tay hắn ném lên bàn, bĩu môi nói: “Sao tướng công lại không để ý tới ta?”
Tống Lương Trác giương mắt nhìn Tiểu Thất, nàng không giống hắn, hắn đang chậm rãi già đi, nhưng nàng lại càng ngày càng xinh đẹp. Lúc trước hắn cảm thấy nàng là hoa quế, vàng xanh nhạt, nhưng bây giờ mới thấy được, nàng hẳn phải là mẫu đơn.
Lúc đó vừa cưới nàng, nàng vẫn chỉ là một nụ hoa, co chặt lại, ngượng ngùng nhưng lại không lộ ra chút quyến rũ. Năm năm sau, nàng mới là nửa hé nửa đóng, không nở rộ rực rỡ, bừng bừng ra như mẫu đơn, cũng không giấu được vẻ mềm mại đáng yêu, càng lúc càng mê người của nàng, xen lẫn đó là bản tính đơn thuần của nàng, đó là một loại hỗn hợp của hoa quế thanh thuần cùng mẫu đơn diễm lệ đầy mị hoặc.
Tống Lương Trác nâng tay sờ gương mặt đã bớt vẻ trẻ con của Tiểu Thất mà càng lộ vẻ dịu dàng, lại quay đầu cầm lấy công văn, Tiểu Thất đã nhanh nhảu nhảy lên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn.
“Tướng công tốt, sao chàng lại không để ý tới ta!”
“Ta không không để ý tới nàng.” Tống Lương Trác ôm lấy Tiểu Thất đang trượt trên chân mình, nhíu mày nói: “Đang suy nghĩ chuyện gần đây.”
“Suy nghĩ hai ngày?” Tiểu Thất trừng mắt.
Tống Lương Trác gật đầu.
“Vẫn chưa nghĩ xong?”
“Nghĩ xong rồi.” Tống Lương Trác thản nhiên mở miệng. Thật ra hắn biết rất rõ, Trần Tử Cung cũng sẽ không làm gì với Tiểu Thất, nhưng là biết một người nam nhân khác để tâm đến thê tử của mình, trong lòng không thoải mái, cực kỳ, cực kỳ không thoải mái.
Tiểu Thất chỉ chỉ vào ngực Tống Lương Trác, rầu rĩ nói: “Chàng có phải không thích Trần Tử Cung hay không? Hắn cũng không sai, năm đó...”
Tiểu Thất nhìn nhìn Tống Lương Trác, đảo mắt cười nói: “Trần Tử Cung sắp có việc vui rồi.”
“Hử?”
Tiểu Thất đắc ý lắc lắc đầu nói: “Chàng không biết, ha ha, ta quả thật là người đầu tiên được biết. Hắn nói đã gặp được người trong lòng, muốn cưới chính phi.”
Tiểu Thất kéo kéo cánh tay của Tống Lương Trác, “Chàng nói, Hạo Vương phi này có bộ dáng như thế nào? Trần Tử Cung đã đủ đào hoa rồi, hì hì, ai gả cho hắn không thể mỗi ngày đều lo lắng mình xấu hơn hắn, thật kỳ quái.”
Trâu già gặm cỏ non! Tống Lương Trác oán thầm, nhưng vẫn mím môi cười cười nói: “Ai biết được, Hạo Vương thích là được rồi. Còn nữa, một khi đã như vậy, nàng bảo hắn ít đến đây đi, lãng phí lương thực của chúng ta.”
Tiểu Thất gật đầu, “Cũng đúng, hắn cũng chưa bao giờ trả tiền cơm.”
Gương mặt Tống Lương Trác đóng băng đã hai ngày cuối cùng cũng tan ra, khóe miệng cong lên, khiến cho Tiểu Thất lại thất thần. Tống Lương Trác đưa tay xoa cổ của Tiểu Thất, bàn tay ấm áp khiến cho mặt của Tiểu Thất hồng lên. Tống Lương Trác nhe răng cười, tim của Tiểu Thất cũng nhảy theo vài cái.
Tiểu Thất đến sát vào, thấp giọng, “Tướng công, sao, sao lại cười đẹp như vậy chứ?”
Tống Lương Trác cúi đầu, đôi môi ấm áp đảo qua cổ của nàng, còn làm như vô tình mà dán vào hõm vai của nàng thở ra. Tiểu Thất bị nhiệt khí thổi cho run rẩy, ôm cổ Tống Lương Trác hồi lâu rồi lẩm bẩm nói: “Tướng công, chúng ta có thêm một đứa nhỏ được không? Ta vẫn chưa có người để chơi.”
Tống Lương Trác hôn nhẹ lên cổ nàng hỏi: “Không phải đã có Du nhi cùng Dịch nhi?”
Tiểu Thất mất hứng dẩu môi, “Dịch nhi già trước tuổi, nói chuyện giống như nói với cha công công. Du nhi lại quậy phá như vậy, luôn lấy sâu dọa ta sợ.”
Tiểu Thất ôm cổ Tống Lương Trác, khẽ lắc: “Ta muốn nữ nhi, ta muốn làm tóc cho nàng để chơi. Nhược Thủy cũng đã có nữ nhi, ta cũng muốn. A a, ta còn chưa có người để chơi.”
Cái này cũng có thể so sánh? Tống Lương Trác nhíu mày.
“Tướng công tốt.” Tiểu Thất dán vào môi của Tống Lương Trác, “Tướng công tốt, cho ta một đứa con gái đi, ta thật đáng thương nha, Tiểu Thất thật đáng thương. Trong nhà có bốn nam nhân, chỉ có ta và nương bà bà là nữ nhân.”
Cái này cũng không phải nàng muốn là hắn có thể cho, nếu là có thể có, hẳn là đã sớm hoài thai rồi.
“Tướng công!” Tiểu Thất bất mãn cắn lên môi Tống Lương Trác một cái.
Tống Lương Trác nâng lưng Tiểu Thất lên, nhẹ giọng hỏi: “Không sợ đau?”
Tiểu Thất đảo mắt, “Đã quên. Nhưng Nhược Thủy năm năm sinh ba, chúng ta cũng không thể ít hơn.”
Khóe miệng Tống Lương Trác co giật, cái này mà cũng so sánh! Lần trước gặp thì Lưu Hằng Chi thật là buồn rầu, không vui khi có đứa nhỏ chiếm hết thời gian hiếm có của hai người, nhìn hắn cùng Tiểu Thất mà hâm mộ đến đỏ mắt.
“Tướng công a ~~”
Kỳ thật, có thêm nữ nhi cũng không tệ, không có một khuê nữ giống Tiểu Thất thì thật là tiếc nuối. Tống Lương Trác nhìn cửa phòng đóng chặt, không xác định hỏi: “Ban ngày?”
Đôi tay nhỏ bé của Tiểu Thất đã lẻn vào trong vạt áo của Tống Lương Trác, đưa lên ngực của hắn mà xoa xoa gãi gãi, Tống Lương Trác hít vài ngụm khí rồi bắt lấy tay Tiểu Thất, không cần nhiều lời, dứt khoát ôm người trong lòng đi vào trong.
“Nương ơi, khặc khặc ~~” một giọng nói trẻ con đầy tức giận bay vào, Tống Lương Trác nhìn người trong lòng, giật mình mím chặt môi rồi quay trở lại.
“Nương ơi, khặc khặc, ca ca lại sập bẫy rồi!” Tống Du đứng trong viện xoa thắt lưng hướng tới Tống Dịch vì bị đạp vào bẫy của nó đào mà té trên đất mà nhún vai cười khặc khặc.
“Ấu trĩ!” Dịch nhi vỗ vỗ mông đứng lên, liếc mắt nhìn Tống Du nói: “Cha nói, lập bẫy sau lưng người khác đều là tiểu nhân.”
Tống Du nâng cằm nhỏ lên, “Nương nói, lúc đánh không lại kẻ địch thì phải biết đánh lén.”
Tống Dịch ra vẻ khinh thường chơi với nó, kiêu ngạo chắp tay sau lưng mà quay đầu bước đi.
Hừ, lại không chơi cùng đệ! Tống Du chu miệng, đẩy nó từ sau lưng một cái. Bước chân của Tống Dịch không vững liền ngã lăn ra.
“Ha ha ~~ đại ngu ngốc!” Tống Du xoa thắt lưng cười đắc ý, chỉ là cười hồi lâu mà không thấy người ngẩng đầu lên, ngừng cười ngồi đẩy đẩy Tống Dịch hỏi: “Làm sao vậy? Bị ngã đau?”
Lông mày cong cong dày đậm như sâu lông của Tống Du nhăn lại một chỗ, bĩu môi nói: “Thực không bị đụng. Đứng lên thôi, đệ sẽ vù vù cho huynh hết đau.”
Tống Dịch vẫn không nhúc nhích. Tống Du cảm thấy như có chuyện lớn xảy ra, lại gãi gãi trán, nhanh chân chạy vào trong phòng. Tống Dịch chờ hắn chạy xa mới ngẩng đầu, tao nhã đứng dậy phủi phủi đất trên người, khẽ hừ một tiếng, tay nhỏ bé chắp sau lưng rồi ngẩng đầu đi.
Lúc Tống Du đẩy mạnh cửa phòng vào, Tống Lương Trác đang đoan chính ngồi đọc sách, Tiểu Thất thì ngồi ở một bên cắn hạt dưa.
Tống Lương Trác thấy con trai nhỏ chạy vào, nhíu mày nhìn Tiểu Thất, giống như nói, vi phu luôn luôn dự kiến được.
Tiểu Thất dẩu môi, liếc Tống Lương Trác một cái rồi quay đầu nhìn con.
Tống Du thở hổn hển nói: “Nương, ca ca ngã hôn mê.”
Tiểu Thất nghe vậy liền đứng dậy chạy ra ngoài. Tống Lương Trác lắc đầu, nhấp một ngụm trà. Hai mắt Tống Du đẫm lệ mờ mịt nhìn Tống Lương Trác, nói cùng một câu, cùng một âm điệu: “Cha, ca ca ngã hôn mê.”
Tống Lương Trác nhíu mày, “Nó giả vờ.”
“Hả?” Tống Du chảy nước mũi há to miệng.
Tống Lương Trác bế Tống Du ngồi lên đùi, lau khô nước mũi của hắn rồi nhíu mày nói: “Binh bất yếm trá(*). Nhưng nó chỉ dùng có một chiêu, có thể lừa con hai năm, con à, có phải con cần kéo dài trí nhớ hay không?”
(*)binh bất yếm trá: làm quân sự thì phải biết lừa địch
Đầu tiên là Tống Du ngẩn người, sau đó miệng liền cong lên, giơ nắm tay nhỏ lên, hung hăng đánh vào giữa tay kia. Tống Lương Trác cười khẽ, “Đừng học nương của con, về sau Du nhi đi theo gia gia nhiều nhiều học chút bản lãnh đi.”
Tống Du giương mắt nhìn Tống Lương Trác, chớp mắt nói: “Con muốn đi theo cha, gia gia không giảng trị thủy.”
Tống Lương Trác nhìn gương mặt nhỏ nhắn giống y như mình, đưa tay nhéo nhéo gương mặt của hắn nói: “Ngày khác đi đê chơi, bây giờ là mùa vịt hoang đẻ trứng...”
Tống Du không đợi hắn nói xong đã ồn ào nói: “Tốt tốt, Du nhi muốn ấp vịt con.”
Tống Lương Trác nhớ tới năm hắn đem trứng vịt hoang để trong ổ chăn, ngày hôm sau đứng lên đã đem thân hình mập mạp của mình đè nát lên, thở dài nói: “Du nhi, Du nhi, có phải tên này không tốt hay không, sao lại không biết thông minh theo tình huống. Còn cố tình thích gây sự nhất, nhưng mỗi lần thấy con làm gì cũng không thông minh.”
Tống Du che miệng cười hì hì. Ai nói hắn không thông minh, hắn có thể ngồi trong lòng phụ thân lâu nhất, còn có thể khiến phụ thân cõng đi dạo đê, đại ca chỉ có thể tự mình chạy.
Tiểu Thất vội vã cuống quýt tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy Tống Dịch đang chơi cờ với Tống Thanh Vân trong viện của Tống mẫu. Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm, kéo gương mặt của Tống Dịch nhìn thật lâu mới chịu buông ra. Gương mặt này chính là phiên bản nhỏ của Tống Lương Trác, nàng rất đau lòng nếu nó bị thương.
Tống Dịch bình tĩnh chờ Tiểu Thất buông tay ra liền tiếp tục chơi cờ. Tiểu Thất dựa vào phía sau nhìn một lúc lâu, rốt cục nhìn thấy một nước cờ có thể đi liền kích động sờ sờ đầu Tống Dịch hét lên: “Con con, đi nơi này, đi nơi này!”
Mặt Tống Dịch không chút thay đổi liếc nhìn Tiểu Thất, chu miệng chậm rãi nói: “Nhìn cờ không nói mới là quân tử.”
Tiểu Thất nghẹn nghẹn, không thú vị gãi gãi cằm, nếu cứ như vậy mà đi, thật sự là mất mặt, còn không đi, lại không thấy con mình. Tiểu Thất cũng học bộ dáng liếc mắt của Tống Dịch, bàn tay giận dỗi quét lung tung qua bàn cờ hai cái, nâng nâng cằm nói: “Ta không nói, ta chỉ động thủ mà thôi.”
Tống Dịch cùng Tống Thanh Vân liếc nhìn nhau, cùng lắc lắc đầu thở dài. Tiểu Thất nhìn xem con mình đã biết, bảo bối này là con trai lớn của nàng, đã lệch khỏi quỹ đạo mà nàng mong muốn một cách nghiêm trọng, trở thành đứa con không đáng yêu, không khỏi cảm thấy đau lòng, vẻ mặt uể oải quay trở về viện của mình.
Tống Thanh Vân thu thập quân cờ nói: “Dịch nhi lại thua rồi, phạt chép ba lần Thi tập.”
Tống Dịch nghiến răng đấm mạnh lên bàn, cả giận: “Gia gia xấu lắm, nếu gia gia mở miệng thì nương cũng không dám hủy ván cờ.”
“Ha ha.” Tống Thanh Vân cười khôn khéo, “Nhìn cờ không nói là quân tử, gia gia là quân tử.”