Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 72: Chương 72




Nhược Thủy gởi thư nói, vài ngày nữa thì cả nhà sẽ đến Thông Hứa xem dòng cá ở Hoàng Hà. Tiểu Thất nhận được thư thì bắt đầu bảo Vương thúc dùng nhánh liễu để làm rổ nhỏ.

Tiểu Thất đã tính toán qua, cho hai đứa con trai trong nhà mỗi đứa một cái, một cái lớn cho nàng. Ba đứa nhỏ nhà Nhược Thủy thì mỗi đứa một cái, tuy rằng đứa nhỏ nhất vẫn còn chưa chạy được, nhưng mấy đứa lớn có, cũng không thể kỳ thị đứa nhỏ được. Còn có tiểu trứng thối cùng con nhóc con nhà Lục Liễu.

Vương thúc tết mấy ngày, tết đến mắt mờ, hai tay co rút, cuối cùng dưới sự vây xem của Tiểu Thất cùng Tống Du, Tống Dịch mà hoàn thành nhiệm vụ. Vương thúc thở phào nhẹ nhõm rất nhiều, dùng những cành liễu còn lại để làm hộp thức ăn nắp đậy rộng khoảng nửa thước cho hai huynh đệ Tống Du đem điểm tâm theo khi đi chơi.

Sọt của Vương thúc cũng đã tết xong, Tiểu Thất ở nhà chờ thật sự rất nhàm chán, Tống Lương Trác mấy năm gần đây lại cố tình hạn chế nàng ra khỏi nhà một mình, Tiểu Thất nhàm chán chỉ có thể bám theo hai đứa con không rời.

Hôm nay hai đứa con còn rất ngoan, lại phá lệ cùng nàng chơi trò trốn tìm. Tiểu Thất là người tìm, bọn nó trốn, chỉ như thế thôi mà trong lòng Tiểu Thất vui mừng như nở hoa.

Từ lúc con hai tuổi thì đã không đeo bám nàng nữa, lúc mới đầu Tiểu Thất còn nghĩ là có đồ chơi tốt thì có thể dụ bọn họ đi theo chơi trong chốc lát, nhưng sau đó thì hầu như không còn dính bên người Tiểu Thất nữa, trong đáy lòng của Tiểu Thất có chút mất mát. Hôm nay hai con lại chủ động mời người mẹ là nàng chơi trốn tìm, thật sự là đại sự đáng chúc mừng.

Lúc này viện đã không còn giống năm đó, lớn hơn rất nhiều, phía trước còn dẫn đến một bức tường hoa để không, đem viện ngăn cách thành ba chỗ riêng. Tống mẫu cùng Tống Thanh Vân sẽ ở chủ viện ở sau cùng, Tiểu Thất bọn họ thì ở sườn viện phía sau. Ở giữa thì chia ra thành viện dùng để chiêu đãi khách nhân.

Viện ở giữa rất đẹp, cái khung ở dưới cây tử đằng là nơi mà ba người đều thích. Tiểu Thất thích ngồi dưới bóng mát mà cắn hạt dưa, hai tiểu tử thì thích chui vào cạnh cây sồi xanh mà trốn tìm. Hiện tại thì một lớn hai nhỏ đều đứng phía dưới cây tử đằng, Tiểu Thất che mắt chờ Tống Dịch Tống Du trốn cho tốt.

Tống Du vừa chạy vừa quay đầu kêu, “Không cho phép nương nhìn lén, con nhìn thấy mắt của người.”

Tiểu Thất xiết chặt ngón tay, nhưng vẫn thông minh mà chừa ra khe hở, Tiểu Thất cười nói: “Ta không nhìn thấy, cái gì cũng đều không nhìn thấy.”

Tống Du chui vào một gốc cây sum xuê dưới cây kim ngân, dùng cành rơi xuống mà che mình cho tốt. Tống Dịch thì không nhanh không chậm đi đến bên nguyệt môn, liếc mắt nhìn Tiểu Thất một cái nói: “Được rồi.” Vừa dứt lời liền vọt đến phía sau nguyệt môn, trực tiếp chạy đến viện của Tống mẫu.

Tiểu Thất dựa vào khe hở ngón tay mà quét trước một vòng, xác định vị trí của Tống Du, mới vừa rồi cũng nhìn thấy hướng chạy của Tống Dịch. Trong lòng âm thầm cân nhắc, vẫn là bắt đứa lớn trước là tốt nhất. Đứa lớn giảo hoạt, nói không chừng lát nữa liền chạy mất dạng đây.

Tiểu Thất buông tay ra, híp mắt nhìn đường, nhắm chặt mắt lại nói: “Dịch nhi đừng chạy, nương bắt con trước.”

Tống Dịch nghe thấy tiếng nói, thu hồi bàn tay nhỏ bé sau lưng, liền dốc sức chạy đi.

Tốc độ của Tiểu Thất cũng rất nhanh, huống hồ nàng còn nhìn thấy vị trí của nguyệt môn, nhắm mắt chạy lại càng nhanh. Nhưng là lúc nào cũng xuất hiện sai lầm, huống chi cái người nhìn ra khi nhắm mắt lại đã nhảy ra ngoài.

Lúc Tống Lương Trác dẫn cả nhà Lưu Hằng Chi cùng gia đình Lục Lực Thừa bước vào, cũng vừa vặn thấy Tiểu Thất chạy đụng phải tường.

Tiểu Thất đang chạy lên lại đụng vào tường, cái mũi cọ lên tường rồi té lăn ra đất. Tống Lương Trác cả kinh hít vào một hơi, cũng bất chấp hình tượng, nhấc chân chạy nhanh qua.

Lưu Hằng Chi nhìn Nhược Thủy đang ngây ngốc há miệng thật to bên cạnh, vẻ mặt u buồn thấp giọng nói: “Vi phu đối với bảo bối thật sự là tốt lắm tốt lắm, yêu cầu cũng không nhiều. Nhìn xem, tẩu tử bị Lương Trác huynh bức đến đụng vào tường rồi. Bảo bối, về sau có tức giận cũng đừng cào mặt vi phu đi?”

Bị ngây ngốc không chỉ có mình Nhược Thủy, còn có Lục Liễu đang dắt con mình. Lục Liễu túm lấy tay của Lục Lực Thừa, nhíu mày nói: “Tiểu thư cãi nhau với cô gia? Chưa từng nghe người nói qua a!”

“Khặc khặc ~~” Lục Sùng Hề há miệng cười, chỉ vào Tống Du đang trốn dưới cây kim ngân cách đó không xa nói: “Di di chơi trốn tìm, chạy nhanh quá bị đụng vào tường!”

Mọi người nhìn theo hướng của Lục Sùng Hề chỉ, thấy đỉnh đầu Tống Du đang ló ra nhìn, đồng loạt lắc đầu than nhẹ.

Tiểu Thất bị ngã có chút mơ hồ, bị Tống Lương Trác ôm lấy cũng có chút không rõ phương hướng, nhưng trên mũi lại bị nóng đau mãnh liệt khiến Tiểu Thất không thể không tỉnh táo lại. Tiểu Thất nhìn xem tường cao bên cạnh, lại nhìn người ôm mình, miệng mếu máo mà đưa tay muốn sờ mũi, vừa nâng tay lên đã bị Tống Lương Trác cầm lại.

“Ngoan, không đau a, đừng khóc, Nhược Thủy các nàng đều đang ở đây.” Tống Lương Trác bị cái mũi tróc da đến hồng lên của Tiểu Thất dọa nói năng lộn xộn, thấp giọng dỗ nàng ngồi xuống.

Tiểu Thất quay đầu nhìn một đám người kia, xấu hổ buồn bực đến cả tai đều đỏ, nước mắt đã bắt đầu chuyển vòng trong mắt, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Tống Lương Trác muốn xoa bóp cái sống mũi của nàng, nhưng nhìn cái mũi trơn không da kia thì lại không dám xuống tay, đưa mắt lên thấy đôi mắt đã ngập nước của Tiểu Thất, trong lòng như bị kéo lại, ôm lấy nàng trực tiếp đi vào hậu viện.

Vừa bước qua nguyệt môn thì Tiểu Thất liền há miệng khóc òa lên. Đau, thật sự là rất đau. Nhưng là vừa khóc, nước mắt rơi xuống cạnh mũi thì lại càng đau. Lúc khóc thì da ở xung quanh cũng đau. Tiểu Thất vừa khóc vừa cân nhắc, rốt cục cũng tìm được một tư thế không quá đau, vẻ mặt thừ ra khẽ nhếch miệng mà khóc thút thít.

Tống mẫu cùng Tống Thanh Vân ở chủ viện nghe thấy tiếng khóc liền bước nhanh ra, cùng với Tống Dịch nửa đường trốn chạy, Tiểu Thất xấu hổ chôn mặt vào trong lòng Tống Lương Trác. Tống Lương Trác sợ nàng lại cọ lên mũi, cong người rồi xoay lưng nói với bọn họ: “Đừng nhìn, lát nữa sẽ nói tường tận cho cha mẹ.”

Tống Dịch nhìn cha mẹ hai người biến mất ở sau cửa, quay đầu kéo kéo tay Tống Thanh Vân nói: “Gia gia, Dịch nhi gặp rắc rối rồi, người giúp Dịch nhi tránh đi, là người gọi Dịch nhi đi chơi cờ.”

Tống Thanh Vân xoa tay của cháu trai, “Không trách Dịch nhi, nhưng chúng ta trốn ở chỗ kín chút.”

Tống mẫu liếc mắt nhìn hai ông cháu kẻ xướng người họa, vẫy tay bảo nha hoàn đi mời lang trung.

Tiểu Thất ôm cánh tay Tống Lương Trác chui vào trong ngực hắn, sống chết cũng không ra, lang trung đứng đó thật sự là không có việc gì, liền chuyển ghế đến trong viện thảo luận thực tâm đắc về vấn đề dưỡng sinh với Tống Thanh Vân. Bên này Tống Lương Trác dỗ mãi mà không thấy ngẩng đầu, cứng rắn đưa tay kéo đi, người trong lòng liền khóc đến tê tâm liệt phế khiến cho người ta đau lòng.

Tống Lương Trác không có cách nào, ôm Tiểu Thất đi đến sau bình phong. Lúc này Tiểu Thất mới ló ra, hé ra gương mặt nhỏ nhắn đã ngạt đến đỏ bừng. Tống Lương Trác nâng gương mặt đã trộn lẫn bùn đất, mồ hôi và nước mất, đã sớm bẩn đến không nhìn không ra mặt mũi. Nhìn qua phía trước, bên cạnh mặt một lượt, thấy mũi cũng chỉ là tróc da, cũng không có bị lệch mới thở phào nhẹ nhõm.

Đôi mắt sưng đỏ của Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, nức nở nói: “Nhược, Nhược Thủy sẽ chê cười ta, không, không cho xem!”

“Không xem, ta dùng màn che lại, ai cũng không được xem.” Tống Lương Trác ưng thuận.

Tiểu Thất thật sự đã khóc đến mệt mỏi, liền cứ như vậy ngồi trên đùi hắn, nhắm mắt tựa lên vai hắn. Tống Lương Trác chờ tiếng khóc thút thít mất hẳn mới ôm nàng nhẹ nhàng đặt lên giường. Tống Lương Trác nhìn cái mũi hồng hồng rướm máu, vừa đau lòng vừa buồn cười. Một người hơn hai mươi tuổi, chơi trốn tìm với bọn nhỏ lại có thể để mũi của mình bị đụng thành như vậy, thiên hạ này, sợ là cũng tìm không ra người thành thật như vậy.

Dường như bên ngoài lang trung cùng Tống Thanh Vân đã nói chuyện xong rồi, chờ hỏi Tống Lương Trác về tình huống rồi mới theo hắn vào bắt mạch.

Lang trung nhìn mũi của Tiểu Thất trước, lắc đầu nói: “Thật sự là kỳ lạ, trẻ con thường hay ngã, nhưng là cũng chưa gặp đứa nào có thể bị cọ thành như vậy.”

Tống Lương Trác ho nhẹ một tiếng tỏ vẻ không vui, Tống mẫu ở một bên hạ giọng nói: “Lang trung xem có thể để lại sẹo hay không, xử lý thế nào mới tốt?”

“Rửa sạch để nó tự kết vảy đi, chỉ là tróc da, nửa tháng sau là có thể tróc vảy. Hẳn là sẽ không có sẹo, nhưng lúc vừa tróc vảy thì sẽ rất khó coi, từ từ rồi sẽ tốt hơn.” Nhân tiện lang trung cũng bắt mạch, chỉ là thời gian bắt mạch có chút dài, Tống mẫu cùng Tống Lương Trác nhìn mà đều khẩn trương.

Lang trung nhíu mày lại đổi cánh tay để chẩn mạch lại, nghi hoặc nói: “Xem mạch giống như là có thai, nếu ta không chẩn sai, đã muốn có ba tháng, sao lại để người ta ngã thành như vậy?”

Tống Lương Trác nghe vậy có chút không tin, bọn họ bất kể cái gì cũng chưa từng bỏ lỡ, đêm trước còn nhiệt tình như lửa làm đi làm lại đến hơn nửa đêm, nhưng lại không thấy Tiểu Thất có chỗ nào không khỏe. Tống Lương Trác nghĩ lại, đại khái, dường như, là đã lâu không thấy nguyệt sự của nàng.

Tống mẫu cũng không truy đuổi đến cùng, ánh mắt sáng rỡ nói: “Lại là song thai?”

Tống Lương Trác sờ sờ mũi có chút lo lắng, hai đứa thật sự là không tốt lắm. Tiểu Thất vốn không cao, lúc mang thai lần đầu đến tháng thứ tám thì đã không thể tự mình xoay người, mỗi đêm đều là Tống Lương Trác nâng bụng của nàng mới có thể khó khăn mà xoay người. Khoảng thời gian đó của Tiểu Thất thật sự vất vả, mỗi khi Tống Lương Trác nhớ tới, đau lòng đều nhiều hơn vui sướng.

Lang trung lắc đầu, “Nào có nhiều song bào thai như vậy? Lần này là một đứa, nhưng là một bé gái. Như vậy cũng tốt, có nam có nữ.”

Tống mẫu vui vẻ bước qua bước lại, vội vàng dặn dò: “Lang trung nhìn kỹ lại xem, có một cháu gái thì rất tốt.”

Lang trung đã thu tay lại, nhìn nhìn mũi Tiểu Thất nói: “Nếu lão phu nhìn sai bé trai bé gái, chiêu bài này sẽ tự mình hủy. Nhưng cái mũi là lão phu rửa hay là để Tống đại nhân tự mình rửa?”

Tống Lương Trác mím môi, “Ta tự mình làm.”

Lang trung gật gật đầu, “Đừng không làm, nhớ rõ là rửa sạch lớp bụi, nếu là còn ở trong da thịt thì sẽ lại sẹo. Phải dùng nước nóng rửa, sau đó đem rửa qua bằng rượu để ngừa bị viêm, sau đó lại rắc thuốc bột lên, lát nữa lão phu sẽ đem thuốc cho nha hoàn. Miệng vết thương này đừng lo, nhưng trước lúc tróc vảy đừng để dính nước, miễn cho bị nhiễm trùng.”

Lần trước sinh đứa nhỏ, thân thể của Tiểu Thất quả thật rất mệt, với lại nhiều năm như vậy cũng không có động tĩnh, Tống mẫu vừa ôm hai cháu trai cũng thỏa mãn, từ từ cũng không có ý muốn tăng thêm dân số. Đột nhiên được thông báo là sẽ ôm cháu trai, không, là cháu gái, nhất thời Tống mẫu thật vui vẻ. Dặn Tống Lương Trác vài câu rồi bỏ đi từ đường dâng hương.

Nha hoàn nhanh nhẹn đem khăn đã nhúng nước sôi cùng nước ấm đến, lại bỏ xuống một chén rượu nhỏ rồi đi ra ngoài. Tống Lương Trác lại không biết làm thế nào, cái mũi này, làm sao rửa cho sạch đây?

Tống Lương Trác tựa vào đầu giường hồi lâu, cắn răng một cái rồi bế Tiểu Thất đứng dậy. Tiểu Thất mơ mơ màng màng mở mắt ra, chu miệng nói: “Đừng để cho Nhược Thủy các nàng thấy.”

“Không cho xem, rửa sạch trước, bằng không sẽ để lại sẹo.”

Tiểu Thất ngoan ngoãn nhờ sức của Tống Lương Trác mà nằm lên đùi hắn. Kỳ thật rửa mũi thì trừ bỏ đụng tới nước thì cũng không xem là đau, động tác của Tống Lương Trác nhẹ nhàng giống như lông chim, trước tiên là dỗ nàng lau xung quanh mũi rồi mới vẩy nước lên mũi để rửa sạch bụi. Ở chỗ bụi dính nhiều nhất, cũng chỉ dùng khăn lau từng chút từng chút một, từ đầu đến cuối Tiểu Thất cũng không cảm thấy đau một chút nào. Lúc này Tống Lương Trác mới thừa dịp mà để chén rượu lên mũi nàng thì Tiểu Thất mới kêu thảm một tiếng mà nhảy dựng lên.

Tống Lương Trác ôm chặt Tiểu Thất, cầm lấy mặt của nàng vội vàng nói: “Tốt lắm tốt lắm, lần này thôi, làm tốt, làm sạch một lần thì sẽ không đau nữa.”

Tiểu Thất khóc oa oa lên, hồi lâu mới tạm ngừng mà nức nở nói: “Chàng, chàng, đáng ghét, ta ngủ cùng nương.”

Tống Lương Trác đau lòng cau mày, còn bác bỏ ngay, “Đã nói qua, về sau không cho chia phòng.”

“Oa oa, ta ngủ cùng Dịch nhi Du nhi.”

“Cũng không được!” Lúc trước vừa mới có cục cưng là giống như có gì rất hiếm lạ, cả ngày ôm cùng chơi, lạnh nhạt với hắn lâu như vậy còn chưa đủ sao?

Tiểu Thất há miệng hít một ngụm khí lạnh, hồi lâu lại nức nở nói: “Ta đây không ngủ, oa oa, chính chàng ngủ đi.”

Tống Lương Trác cũng không nói lời vô nghĩa, ôm Tiểu Thất như ôm đứa trẻ mà dỗ hồi lâu, chờ nàng từ từ ngừng khóc mới ấm giọng nói: “Thất nhi muốn ta đều cho, nếu Thất nhi có con gái rồi, cũng không cho phép lại ôm không buông tay như vậy.”

Vẻ mặt của Tiểu Thất không thay đổi lắm, hé mặt ra trừng hắn.

Tống Lương Trác suy nghĩ rồi lại nói: “Thất nhi có thai, về sau đừng chạy loạn với Du nhi nữa.”

Tiểu Thất chớp mắt nhìn gương mặt nghiêm nghị mà cười, bộ dáng kia thật quái dị đến không nói nên lời.

“Tướng công, muốn gọi cục cưng là gì?”

“Thất nhi nói đi?” Tiểu Thất nói chuyện thay đổi càng lúc càng như vó ngựa chạy, Tống Lương Trác cũng thích ứng rồi, cũng không biết là suy nghĩ của nàng nhanh chóng thay đổi.

“Tống, Thập Lý Đào Hoa!”

Khóe miệng Tống Lương Trác co rút, ““Đào hoa nhất thốc khai vô chủ, khả ái thâm hồng ái thiển hồng?” Lấy một chữ “Thiển” đi, đơn giản.”

“Tống Thiển? Đưa Tiền?” Tiểu Thất trừng mắt suy nghĩ một lát, “Đưa tiền cũng được, chỉ cần gặp người tốt, grừ grừ.”

Tống Lương Trác không rõ, nhưng ánh mắt ái muội của Tiểu Thất đã bay đến trên người hắn.

Ba ngày liên tục Tiểu Thất đều ăn cháo, ăn đến mặt đã trắng bệch. Chờ cho đến lúc vảy trên mũi kết dày lại, rốt cục cũng có thể chậm rãi ăn bánh bao, nhưng động tác quá mạnh vẫn khiến mũi của nàng đau đến chảy nước mắt.

Tiểu Thất vẫn không để cho người khác nhìn thấy cái mũi của nàng, ra khỏi cửa thì mang một cái khăn che mặt, ăn cơm thì ngồi ở trong phòng cho Tống Lương Trác đút. Nhưng là khăn che mặt cũng có lúc không chắc, giống như hiện tại, Tiểu Thất vừa để mứt vào trong miệng thì không cẩn thận kéo khăn che mặt xuống, mấy người trước mặt liền hóa đá trong nháy mắt.

Lục Lực Thừa là người đầu tiên phản ứng, dùng ánh mắt chặn đứng lời của Lục Liễu muốn nói ra, làm bộ như không phát hiện mà chuyển sang hướng khác. Mắt Nhược Thủy mở to không chớp, nhìn chằm chằm vào mũi của Tiểu Thất, Lưu Hằng Chi thì ngậm một miệng đầy trà, che miệng cố gắng nín cười thật thống khổ.

Tiểu Thất cũng chỉ làm như không phát hiện, dù sao Tống Lương Trác cũng nói là nhìn tốt lắm. Nhưng là, nhưng là, Lục Sùng Hề cùng đứa lớn nhà Lưu gia thì lại ôm bụng cười ha hả.

“Ha ha, yêu quái mũi hồng!” Lưu Mộ Thủy nhảy lên cười.

Một câu của đứa nhỏ không thể nghi ngờ là đã châm ngòi nổ, cuối cùng Lưu Hằng Chi cũng không nén được mà vỗ bàn cười ha hả, Tiểu Thất tức đến nước mắt tràn ra. Hai huynh đệ Tống Dịch cũng không vui, liếc nhau liền bước đến phía Lưu Mộ Thủy.

Một cơn cuồng phong khiến lá rụng làm cho Lưu Mộ Thủy ngã lăn ra, tiếp theo là Tống Du vểnh mông ngồi lên bụng của Lưu Mộ Thủy, còn ác ý lắc qua lắc lại hai cái, khiến cho Lưu Mộ Thủy gào như lúc mới sinh. Tống Dịch chắp tay sau lưng nhìn xuống từ trên cao, rất có điểm của người lớn, “Không cho phép nói nương ta, nếu tái phạm sẽ có đại hình hầu hạ.” Nói xong thì kéo Tống Du đứng lên, thừa dịp người lớn chưa có phản ứng thì một trái một phải kéo Tiểu Thất chạy về hậu viện.

Tiểu Thất lại trốn trong phòng, lần này trốn là trốn nửa tháng, thẳng cho đến khi mũi tróc vảy. Nhưng cái ngoại hiệu ‘Yêu quái mũi hồng’ đã được đặt. Vì thế Tống Dịch luôn tao nhã dẫn theo nhị đệ khai chiến cùng tiểu tử Lưu gia, đào chiến hào bố trí cạm bẫy, ngay cả Tống mẫu ra khỏi cửa cũng phải cẩn thận dưới chân.

Sau khi tình hình chiến tranh của hai huynh đệ Tống Dịch cùng tiểu tử Lưu gia chuyển thành tình bằng hữu, cũng là lúc Lưu Hằng Chi chuẩn bị dẫn Nhược Thủy trở về.

Rất nhiều năm sau, khi Lưu Mộ Thủy giới thiệu Tiểu Thất với tiểu muội của mình còn nói như vậy, “Muội a, đây là di mũi hồng của ta ~” o(∩_∩)o ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.