Tạ Thành vì đau mà gào thét như quỷ chết oan vang vọng toàn bộ phủ.
Mấy thiếp thất của Tần Vương bị phạt quỳ ở bên ngoài, đang khóc lê hoa đái vũ thì bị tiếng kêu như heo chọc tiết mà thất kinh, không nhịn được sợ hãi hét lớn, cũng vang dội không kém.
"Bọn thái tử sao đột nhiên lại tới?!" Trong phòng, sắc mặt Tần Vương đỏ lên, gương mặt vốn đẹp đẽ lại chứa đựng toàn đau đớn đớn lẫn xấu hổ, một tay che mông, một cái tay khác nắm cổ áo Triệu Quang cắn răng nói, "Bọn thái tử không nói tại sao đến tìm bổn vương?"
Triệu Quang mặt đau khổ nói: "Nói nói, Thái Tử điện hạ nói, Vương gia hiện giờ có thương tích trong người, hôm nay cùng đi hai vị Vương gia khác tới là cố ý đến thăm ngài."
Sắc mặt Tạ Thành đen như đít nồi: "Tên đó hóa ra lại có tấm lòng tốt vậy à, thế mà sao trước kia bổn vương lại không thấy tình huynh đệ to lớn thế."
Triệu Quang không dám lên tiếng, thật cẩn thận: "Điện hạ, Thái Tử cùng hai vị Vương gia sợ là sắp tới rồi."
Tần Vương thấy thế, hừ lạnh một tiếng buông cổ áo Triệu Quang ra.
Con nối dõi của Tấn Nguyên Đế không tính là nhiều, hoàng tử thành niên hiện giờ chỉ có bốn người, dưới nữa cũng chỉ là đám nhóc không rõ nhân thế, Thái Tử được phong là trữ quân quan hệ cá nhân với huynh đệ chỉ có Tạ Lâm là tốt nhất, đến nỗi Tạ Cừ cùng Tạ Thành hồi bé có quan hệ cũng không tồi, nhưng lớn lên tâm tư suy nghĩ khác nhau nên cũng dần cách xa.
Như lời Tạ Thành nói, hắn cùng với mấy ca ca ngoài mặt là anh em thân thiết nhưng thân cận thật sự thì không bao nhiêu.
Giống như hôm nay, đám người Thái Tử đột nhiên chạy tới, Tạ Thành thật sự một chút cao hứng cũng không có.
Nhưng mà nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo liền đến, cái mông đau của Tạ Thành chưa kịp bình yên ngồi lại trên nệm mềm thì bên ngoài viện đã truyền đến tiếng của Tạ Cừ.
Hình như hắn đang cùng mấy thiếp thân bị phạt nói cái gì đó, âm thanh đứt quãng nghe không quá rõ ràng.
Ở trong mắt Tạ Thành, so với Thái Tử giả nhân giả nghĩa, tính tình không lường trước được của Tạ Lâm, thứ khiến cho Tạ Thành ghét chính là bộ mặt khẩu phật tâm xà của nhị ca Tạ Cừ, bên ngoài ra vẻ vô hại, nhưng lại là người âm độc nhất.
Tạ Thành còn nhớ rõ Tạ Cừ khi còn nhỏ thường xuyên đổ tội cho mình, cứ mỗi lần nhớ tới lại ghét tên đó gấp bội.
"Đi kêu mấy người Mịch Dung lăn về phòng của mình, ban ngày ban mặt khóc sướt mướt còn để người ta bắt gặp!" Tạ Thành đỡ mông thật cẩn thận ngồi xuống, bĩu môi nói, "Không ra thể thống gì."
Triệu Quang nghe vậy, thầm nghĩ ngay từ đầu là do Vương gia phạt mấy vị di nương quỳ bên ngoài điện để rồi bị mấy vị Vương gia, Thái tử nhìn thấy mà, đáng thương cho mấy vị di nương như hoa như ngọc, ngài cứ như vậy sẽ không ai thương ngài nữa đâu.
Nhưng mà hắn chỉ là một thái giám thấp hèn, cũng chỉ dám ở trong lòng chửi thầm vài câu.
Mắt thấy Tạ Thành mới vừa nói xong, Triệu Quang liền tung tăng chạy đi.
Ở bên ngoài, Tạ Cừ mới vừa hỏi xong mấy tiểu thiếp tại sao bị phạt quỳ gối ở đây, lại quay đầu sang nhìn Thái Tử cùng Tạ Lâm than thân thể nữ nhi không biết quý trọng, ngược lại còn bị chà đạp như vậy, đợi thời điểm tốt liền nói chuyện với Tạ Thành, bên kia Triệu Quang lập tức chạy tới chỗ bọn họ, vái chào vài cái lấy lễ liền vội đuổi mấy thiếp thất về phòng.
"Thái Tử cùng hai vị điện hạ ở ngoài viện đợi lâu, chủ tử nô tài đang ở trong phòng chờ các ngài!" Triệu Quang cung kính nhẹ nhàng nói.
Thái Tử gật đầu: "Mau đi vào thôi."
Ba người được mời vào thính đường, Tạ Thành ngồi ở trên ghế được bọc nệm mềm, Tạ Cừ vào nhà vừa thấy, trong lòng liền đại khái có tính toán, ra vẻ lớn tiếng hỏi: "Thương tích của Tứ đệ đã tốt chưa?"
Mông Tạ Thành lại bắt đầu đau, trong lòng nghiến răng kẽo kẹt, nhưng trên mặt vẫn treo cười thân thiết: "Thương thế của đệ đệ đã tốt lên không ít, khiến các ca ca lo lắng rồi."
Tạ Chiêu thấy sắc mặt hắn có chút trắng, không khỏi quan tâm nói: "Bên trong Đông Cung có hộp kim dược cùng cao sinh cơ loại tốt nhất lần trước được phụ hoàng ban thưởng, đợi bổn cung trở về liền kêu người lấy ra, Tứ đệ sai người tới lấy đi."
Tạ Thành nghe vậy không khỏi bắt đầu nghĩ nhiều.
Thái Tử nói đưa cho hắn thuốc mỡ, còn nói là hoàng đế ban thưởng, kia chẳng phải là đang khoe bản thân được hoàng thượng sủng ái sao, ý là ám chỉ hắn là một hoàng tử bị ghét bỏ?
Vì thế đáy lòng cười lạnh một tiếng, Tạ Thành lại nói: "Đa tạ Thái Tử điện hạ quan tâm, nhưng mà lúc trước Hoàng tổ mẫu đã cho người đưa thuốc mỡ cho đệ rồi, thần đệ thật sự ngượng ngùng khi lại lấy thêm."
Ý tứ chính là tuy rằng ta bị hoàng thượng ghét bỏ, nhưng vẫn có Hoàng Thái Hậu ở sau lưng chống lưng, không cần Thái Tử ngươi giả bộ hảo tâm.
Nhưng Tạ Chiêu lại không có nhiều tâm tư như vậy, chỉ là gật đầu nói: "Nếu ngươi dùng hết dược rồi thì cứ việc kêu người tới Đông Cung lấy thêm."
Tạ Thành vừa nghe lời này.
Hắn càng tức.
Tâm cảm thấy Thái Tử giả nhân giả nghĩa, quả thực không hề sai, mình chỉ là cự tuyệt hắn một câu, thế mà còn ghi thù rủa mình thương thế không thể lành?!
Thật là khinh người quá đáng!
Nụ cười trên mặt đã không còn giữ được, Tạ Thành cô gắng đè xuống tức giận, sai nha hoàn trong phòng đem điểm tâm,trà lên, nói thẳng ra là mấy vị huynh trưởng đột nhiên tới khiến cho phận làm đệ không tiếp đón chu toàn.
Tạ Cừ nhấp ngụm trà, chờ Tạ Chiêu lại hỏi Tạ Thành vài câu về tình hình hiện nay, liền đúng lúc chen vào đề tài của hai người, giống như lơ đãng mà cười cười nói: "Vừa rồi lúc ở trong sân có thấy mấy vị thiếp thân của Tứ đệ, người nào cũng như hoa như ngọc."
"Chỉ là mấy vũ cơ đệ đệ nạp vào phòng thôi, không danh không phận, nếu nhị ca coi trọng, không bằng đệ đệ đưa mấy người tới?" Tạ Thành xua xua tay, không để ý nói.
Tạ Cừ vội vàng lắc đầu: "Nhị ca không chơi mỹ nhân đâu, chỉ là có chút nghi hoặc các nàng đã làm gì mà chọc cho đệ sinh khí, ban ngày bị phạt quỳ gối ở ngoài viên, nên có chút tò mò."
Tạ Thành ngoài cười nhưng trong không cười: "Đệ đệ quên béng mất nhị tẩu là người có tính tình hung hãn, nhị ca mấy năm nay tu thân dưỡng tính, hậu viện rất ít thiếp."
Da mặt Tạ Cừ tối sầm.
Nhưng Tạ Thành phảng phất như không nhìn thấy hắn đen mặt, còn tiếp tục nói: "Nhị ca không có mỹ nhân bên cạnh, khẳng định cũng khó có thể lý giải nỗi khổ của đệ đệ, tâm của nữ tử cùng song nhi vốn sâu, đặc biệt là vũ cơ, xuất thân thấp hèn nhưng tâm tư lại không ít, đệ đệ nếu mãi cho các nàng sủng ái, tâm liền dễ dàng bành trướng, ngẫu nhiên phạt, cũng là vì tốt cho các nàng."
"...... Tứ đệ nói có lý." Tạ Cừ nhìn Tạ Lâm với Thái Tử tỏ vẻ không liên quan, ánh mắt hơi tối, lại nói, "Đúng rồi, mới vừa rồi vào phủ trước, bổn vương cùng Thái Tử điện hạ còn có Tam đệ gặp phải công tử nhà Lý thái phó."
Tạ Thành hơi khựng lại, sắc mặt không tốt lắm: "Nhị ca là nói Lý Tử Du?"
Nói đến Lý Tử Du, Tạ Chiêu cũng nghĩ tới, nhíu mày hỏi: "Tứ đệ cùng Tử Du trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao Tử Du lúc đó, thoạt nhìn tính tình không được tốt."
"Ta làm sao biết được đột nhiên hắn lại tức giận chứ." Tạ Thành bĩu môi, nói, "Nghe đồn Lý thái phó là một người cổ hũ, nhưng ta thấy so với cha của hắn thì thì Lý Tử Du càng cổ hũ hơn, Lý Tiên Nhi còn chưa gả vào vương phủ làm chính phi, mà Lý Tử Du kia còn chưa gì đã ra vẻ em vợ với ta, vừa tới liền chỉ trích bổn vương tham hoa háo sắc, chính phi chưa vào cửa, đã cưới nhiều thiếp thất như vậy, còn hỏi ta sau khi gả tỷ của hắn vào thì ta sẽ xử lý như thế nào."
Giống như là tìm được chỗ phát tiết, Tạ Thành vừa nói liền dừng không được.
"Hắn hỏi như vậy, ta liền nói chính thất với thiết thất sau có thể so sánh với nhau đâu? Thiếp thất cùng lắm chỉ là đồ chơi, khi cao hứng thì sủng mà thôi, khẳng định là không vượt qua chính thất nửa bước. Nhưng ta vừa nói xong, Lý Tử Du kia lại bắt đầu mắng bổn vương là tên phụ lòng, nhưng bổn vương phụ lòng ai?" Tạ Thành liền cảm thấy mình oan chết mất.
Tạ Chiêu nghe vậy, nhất thời dở khóc dở cười.
Anh muốn nói, Lý gia có truyền thống chung thủy, Lý Tử Du bực vì những suy nghĩ đó đi ngược với những gì hắn được dạy, mà Tứ đệ của anh là Tần Vương đương triều, tính tình buông thả, thích ai thì cưới người đó về, cùng lắm cũng chỉ bị người ta thầm than một tiếng công tử phong lưu, cũng không tính là làm sai.
Tạ Thành cảm thấy chính mình vô duyên vô cớ bị Lý Tử Du mắng cho một trận, một bụng tức giận, nhưng người Lý gia nhìn Tạ Thành như vậy sao không thể cho rằng mình gửi gắm nữ nhi cho sai người rồi chứ?
Tạ Chiêu đang nghĩ ngợi nên an ủi Tạ Thành như thế nào, không ngờ Dự Vương đã mở miệng trước.
"Nếu thật sự không hợp, nhị đệ không bằng cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban đi?" Tạ Cừ rũ mắt, trong thanh âm phảng phất mang theo chút ý vị của người từng trải, "Quy chung lại nhị đệ cùng Lý cô nương vẫn chưa thành hôn, phát hiện chỗ không ổn, kịp thời ngăn lại còn kịp...... Ngươi a, chớ nên giống như ca ca, năm đó cắn răng cùng nhị tẩu ngươi thành hôn, hiện giờ biết vậy chẳng kết...... Ai, không nói nữa."
Tạ Thành ngước mắt, đột nhiên có chút rung động: "Nhị ca nói......"
Lúc trước hắn cầu cưới Lý Tiên Nhi, coi trọng chính là thế lực Lý gia sau lưng nàng, nhưng vị thế Lý gia trước mắt cũng không quá cao......
"Hoàng mệnh làm gì có đạo lý thu hồi, nhị ca suy nghĩ quá nhẹ nhàng rồi." Đột nhiên, Tạ Lâm vẫn luôn chuyên tâm uống trà, chậm rãi mở miệng, "Bổn vương nhớ mang máng, Tứ đệ lúc ấy ở trong cung An Khang làm trò trước mặt mọi người, nói là cùng Lý gia cô nương nhất kiến chung tình, nhưng mà chỉ mới có hai, ba tháng trôi qua mà phần tình cảm ấy đã không còn?"
Lúc này Tạ Thành mới đột nhiên nhớ ra lời chính miệng hắn nói vào lúc ấy, sắc mặt không khỏi có chút xấu hổ.
"Bổn cung cũng nhớ rõ." Tạ Chiêu nhíu mày.
Tạ Chiêu nói: "Bạc tình chẳng qua là kẻ phụ lòng, nếu Tứ đệ thật sự muốn đổi ý, vậy thiếu gia Lý gia nói ngươi như vậy cũng không sai."
"Bổn vương muốn đổi ý khi nào?" Tạ Thành xưa nay sĩ diện, không khỏi ngạnh cổ nhìn về phía Tạ Cừ nói, "Nhị ca ngày sau chớ có nhắc lại lời vừa rồi, ta cùng với Lý gia tuy có chút mâu thuẫn, nhưng đối Lý cô nương vẫn là thật lòng thích."
Tạ Cừ há miệng thở dốc: "...... Tứ đệ sau này chỉ cần không hối hận như ca ca bây giờ là được."
Mấy người ở Tần Vương phủ nói xong vài đề tài sau lại nhìn nhau không nói gì, vết thương trên mông Tạ Thành đã đến giờ đổi thuốc, liền không tiếp tục tiếp bọn họ.
Thái Tử có chính sự trong cung cần xử lý, vội vàng trở về cung, mà Tạ Cừ cùng Tạ Lâm đi nửa đường cũng tách ra, từng người trở về phủ của mình.
Trên đường trở về phủ Tĩnh Vương, sắc trời đã dần dần tối.
Tạ Lâm ngồi ở trong xe ngựa, nhìn Vương Hữu Toàn bên người tỏ vẻ muốn nói lại thôi, nâng mắt nói: "Công công có gì muốn hỏi?"
Vương Hữu Toàn do dự sau một lúc lâu, nói: "Lão nô chỉ là trong lòng có nghi hoặc hoặc, Lý thái phó tuy là thuần thần, nhưng không ngại kết quan hệ thông gia với Tần Vương, tâm tư sẽ không có thay đổi, lão nô hiểu được, nhưng cũng biết danh vọng của Lý thái phó trong giới văn nhân là cực cao, Tần Vương nếu nhân cơ hội này cùng Lý gia liên hợp, chỉ sợ sẽ có điều bất lợi đối với điện hạ...... Nhưng mới vừa rồi, Tần Vương rõ ràng đối với mối hôn sự với Lý gia có chút chần chờ, điện hạ tại sao lại..."
Tạ Lâm thần sắc nhàn nhạt: "Công công không khỏi đã quá lo lắng, gia quy Lý gia rất khắc nghiệt, sẽ không cùng Tần Vương hành sự hoang đường. Huống hồ tính tình của Lý gia tiểu thư lại mạnh mẽ, bất đồng với tiểu thư thế gia khác, Tần Vương cùng này Lý tiểu thư ở một chỗ, ngày sau còn chưa biết ai sẽ áp ai, lại nói Lý gia tiểu thư nếu là người có năng lực, nói không chừng sau này còn có thể giúp đỡ bổn vương đại ân."
Vương Hữu Toàn bừng tỉnh giống như đã thông suốt.
"Lão nô ngu dốt, vẫn là điện hạ thủ đoạn cao minh."
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Thành: Ta biết chắc trong lời nói của ngươi có ẩn ý!
Thái Tử: Ta không phải, ta không có
..........
Editor: halo mụi người, dạo này ăn chơi xa đọa quá, giờ mới đăng chương mới. Không biết còn ai đang lót dép chờ không ta???