Tuy rằng gia phó cùng Bạch Quả đều cực lực cầu tình, nhưng Vệ Tây Châu từ trước đến nay không phải là người lỗ tai mềm*, trực tiếp đóng cửa Vệ phủ, kêu Vệ Lương Âm về phòng chép tổ huấn Vệ gia, chép không được năm lần thì khỏi ăn cơm chiều. Vệ Lương Âm rên một tiếng, biểu tình thập phần sầu khổ, y lớn lên ở biên quan, phạt y đứng trung bình tấn 12 canh giờ còn hơn chép tổ huấn năm lần.
*: chỉ những người thích nghe nhưng lời ngon ngọt
Nhưng mà dù là gì cũng là y làm sai, cho dù ai thán không muốn chép, cũng chỉ có thể chịu.
Tổ huấn Vệ gia ước chừng năm cuốn, cho dù có là người nghèo kiếm sống bằng việc chép sách trong đêm ngắn ngủi này chép năm lần cũng không có khả năng, càng miễn bàn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của Vệ Lương Âm, vừa mới chép xong cuốn ngắn nhất, sắc trời ngoài cửa sổ đã đen hoàn toàn.
Trong phòng ăn Vệ phủ, một vị quản sự lớn tuổi của Vệ gia vẫy lui người hầu, tiến lên đưa cho Bạch Quả một chén canh, thấp giọng thở dài nói: "Biểu công tử ăn một chút trước đi, công tử một chốc nữa cũng không thể ăn bữa tối này đâu."
Bạch Quả mới vừa rồi còn chống cự cơn đói, phải đợi Vệ Lương Âm tới mới động đũa, không ngờ quản sự đã mở miệng, cậu liền hơi lo lắng nói: "Cữu cữu phạt biểu ca...... Rất nặng sao?"
Lớn tuổi quản sự lắc đầu: "Tướng quân tuy không biểu hiện ra bên ngoài mặt, nhưng quan tâm của ông ấy đối với biểu công tử không thua kém gì với công tử, huống hồ lần này công tử hành sự lỗ mãng, đã chọc tướng quân động giận."
Bạch Quả nhấp nhấp môi: "Đều...... Trách ta, nếu ta có thể lợi hại giống biểu ca, hôm nay cữu cữu cũng sẽ không tức giận, cũng không liên luỵ đến biểu ca mà bị phạt."
"Biểu công tử không cần phải áy náy như vậy, dù sao cũng là công tử làm sai." Quản sự lớn tuổi xoa xoa đầu Bạch Quả, lại nói, "Nếu biểu công tử thật sự không yên lòng, không bằng bây giờ ăn thiệt no rồi tới phòng công tử nhìn một chút, cũng giúp ngài bớt lo lắng."
Bạch Quả gật gật đầu, gắp vài món ăn qua loa mấy miếng, cảm thấy dạ dày gần nó rồi, liền ngước mắt nhỏ giọng nhìn quản sự nói: "Bá bá, giúp ta cầm bát thịt cua chưng kia với, biểu ca y......"
"Nghe hay lắm, hôm nay ai trong các ngươi cũng không được mang cơm cho tiểu tử thúi kia."Thanh âm của Vệ Tây Châu đột nhiên vang lên ở đại sảnh, theo sau đó là Vệ Tây Châu cất bước đi vào, đao to búa lớn mà ngồi xuống đối diện Bạch Quả, lạnh mặt nói, "Nếu để bản tương quân biết ai mềm lòng, liền ấn theo quân quy mà hầu hạ."
Lời vừa dứt, quản sự lớn tuổi liền gục đầu xuống, lại không dám nói lời nào.
"Cữu cữu." Bạch Quả do dự, đứng lên nói, "Con ăn rồi."
Vệ Tây Châu nhéo nhéo dầu gối, thấy tô canh trước mặt Bạch Quả quả thật đã vơi một nửa, gật đầu nói: "Hôm nay con bị doạ sợ, dùng xong cơm liền mau đi nghỉ ngơi đi"
"Dạ." Bạch Quả khóe môi hơi mím, rũ tay áo, bước chân hơi nhanh ra khỏi phòng ăn.
Quản sự lơn tuổi hơi hơi giương mắt nhìn Bạch Quả rẽ qua hành lang gấp khúc, không ngờ Vệ Tây Châu bên người đã chậm rãi mở miệng, bất đắc dĩ mà xoa xoa giữa chân mày, mỏi mệt nói: "Biểu công tử cầm thức ăn gì đi?"
Biểu tình quản sự lớn tuổi hơi khựng lại, ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc không dám nói dối: "...... Một cái bánh bao cuộn."
Vệ Tây Châu chóp mũi hừ nhẹ: "Còn gì nữa?"
"...... Nửa quả hột vịt muối."
Vệ Tây Châu dừng một chút, thở dài một tiếng: "Còn?"
Quản sự lớn tuổi với vẻ mặt đau khổ nói: "Không, không còn nữa...... Biểu công tử không có võ, lấy nhiều như vậy sẽ không có chỗ giấu"
Vệ Tây Châu lắc lắc đầu, một lúc lâu sau mới hoãn thanh nói: "Tiểu tử thúi kia rất được Quả Quả yêu thích, ngược lại thân là cữu cữu ta đây còn chưa có gì trong bụng cũng không được đối đãi như vậy."
Quản sự lớn tuổi đi theo bên người Vệ Tây Châu rất nhiều năm, nghe vậy không khỏi thấp giọng nói: "Quan hệ giữa hai vị công tử tốt, không phải là việc khiến tướng quân cao hứng sao? Lão nô còn nhớ rõ, ngày xưa tướng quân bị lão tướng quân trách phạt nhốt lại, tiểu thư không sợ bị lão tướng quân phát hiện, đưa thức ăn cho tướng quân tận một tháng, khi đó ngài cũng chỉ là một thiếu niên, tiểu thư nàng cũng......"Nói đến đây giọng quản sự hơi dừng lại, lại hoãn thanh nói, "Nghĩ đến, lúc ấy tâm tình của tiểu thư ngày đó cũng giống như biểu công tử bây giờ vậy."
Vệ Tây Châu ngước mắt liếc ông một cái, bỗng dưng khẽ cười một tiếng, thở dài nói: "Ngươi không nói, ta thế mà đã quên nhiều năm như vậy đã trôi qua, hiện nay...... Thật sự là cảnh còn người mất."
Quản sự lớn tuổi cũng nhớ lại hồi ức
Trong phòng ăn, hai người chủ tớ yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Vệ Tây Châu cầm lấy đũa, vẫy vẫy tay nói: "Quên đi quên đi, ngươi cũng đừng lại ở bên cạnh ta rồi khẩn trương thay cho hai đứa nhỏ kia, mới vừa rồi bản vương không có hỏi ngươi cái gì hết, bản tướng quân một chút cũng không biết biểu công tử trộm đồ ăn đưa cho xú tiểu tử phạm lỗi kia."
Quản sự lớn tuổi khom khom lưng, mắt mang ý cười mà cung kính nói phải.
Bên này hai chủ tớ trong phòng ăn đã nhìn thấu hết thấy, bên kia Bạch Quả vừa che đồ ăn vừa chạy tới phòng Vệ Lương Âm, nhẹ nhàng thở phì phò đẩy cửa ra, thấy trong phòng chỉ có một mình Vệ Lương Âm đang trố mắt cầm bút thôi, lập tức khép lại cửa, nhỏ giọng nói: "Biểu ca, ta mang thức ăn cho ngươi."
Vệ Lương Âm cả kinh, buông bút lo lắng nói: "Ngươi làm sao lại......"
Bạch Quả vẫn là lần đầu tiên làm chuyện to gan như vậy, trên mặt còn mang theo chút ngạc nhiên, nghi ngờ cùng hưng phấn nhè nhẹ, cậu chớp chớp mắt, đem bánh bao cuộn nóng hầm hập trong lòng ngực vào trong tay Vệ Lương Âm, khẩn trương nói, "Cữu cữu...... Không phát hiện, biểu ca mau thừa dịp còn nóng mau ăn đi."
Vốn dĩ trong phòng thoang thoảng mùi mực, Vệ Lương Âm còn không cảm thấy đói, nhưng cố tình bánh bao cuộn bị Bạch Quả đưa tới bên miệng, mùi hương vụn hành ẩn ẩn bay tới chóp mũi, bụng liền đúng lúc mà kêu rồn rột vài tiếng.
Mặt đỏ hồng, Vệ Lương Âm tiếp nhận bánh bao cuộn, nuốt nước miếng: "...... Ta ăn hì?"
Bạch Quả gật gật đầu, lại lấy nửa trái hột vịt muối trong tay áo ra.
Vệ Lương Âm ngẩn người, một lúc lâu sau cảm động nói: "...... Biểu đệ là tốt nhất!"
Bạch Quả nhẹ nhàng mím môi, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ.
Vệ Lương Âm ăn cái gì cũng cực nhanh, cạp ba cái đã ăn xong bánh bao cuộn cùng nữa trái hột vịt muối, bụng tuy không thể nói là no, nhưng cuối cùng cũng hết đói bụng. Nói đến, y đối với việc ban chiều vẫn còn hổ thẹn, lúc này Bạch Quả lại không ngại nguy hiểm bị Vệ Tây Châu phát hiện đem đồ ăn cho y, trong lúc nhất thời, hổ thẹn cùng cảm động dưới đáy lòng đồng thời cuồn cuộn, cuối cùng lén lén đỏ mắt.
Cũng may một màn này y vẫn không bị Bạch Quả phát hiện, chỉ là xoay người, vuốt vuốt mũi hai cái, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, chớp chớp mắt làm tan đi sương mù, liên tục nói: "Đúng rồi! Quả Quả, ngươi đoán xem sau khi ta với ngươi lạc nhau, ta ở trên phố thấy ai?"
Bạch Quả sửng sốt: "...... Biểu ca thấy ai?"
Vệ Lương Âm liền kéo cậu ngồi xuống nói: "Ta hôm nay không nhìn thấy ngươi, liền trở về đi tìm ngươi, không ngờ đám người quá chen chúc, ta lại không thể dùng võ công, vì thế đã bị đám đông đẩy ra ngoài...... Cũng chính là lúc sau, ta vốn muốn kêu to tên ngươi, lại không ngờ thấy tiệm vải dệt bên cạnh xuất hiện một người." Y nói tới đây, ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, "Cũng trách ta quá nóng vội, nhìn thấy dung mạo của người nọ có vài phần giống ngươi, liền nghĩ hắn là ngươi, chạy qua tìm, lại không nghĩ rằng......"
Bạch Quả chớp chớp mắt: "Không nghĩ rằng gì?"
"Không nghĩ tới người nọ lại là đệ đệ của ngươi...... Hình như gọi là Bạch Ý nhỉ?" Vệ Lương Âm không xác định mà nhíu mày, lại hoãn thanh nói, "Thời điểm ta đi qua liền phát hiện không phải là ngươi, liền chuẩn bị rời đi, nhưng ai ngờ đệ đệ ngươi đột nhiên sợ hãi kêu lên, lại giương mắt nhìn, hắn liền bị một nam tử xa lạ bắt đi, bị cưỡng ép kéo đi."
Nói xong, Vệ Lương Âm hơi dừng, phảng phất như nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Bạch Quả nín thở một lát, rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Bạch Ý...... Hắn đã chọc phải người nào sao?"
Vệ Lương Âm: "Hắn......"