Thật ra Bạch Quả rất ít khóc, phần lớn đều đè nén uỷ khuất trong lòng không nói ra, lần này có lẽ là bị Tạ Lâm làm cho nóng nảy, trong lúc nhất thời cuối cùng cũng bất chấp tất cả, nước mắt đổ rào rào, làm thế nào cũng không nín được.
"Không, không thích Đoạn công tử, cũng, không thích con gái của Ngự Sử......" Bạch Quả vừa khóc lóc, vừa chôn mặt trong ngực Tạ Lâm, nức nở nức nở, cực kỳ giống một con động vật nhỏ bé bị ức hiếp, đáng thương hề hề, nói cái gì cũng không đúng chủ ngữ vị ngữ, loạn hết cả lên, cũng không biết mình đang nói cái gì, "Ta không thích bọn họ, không muốn điện hạ thu......" Giọng nói của cậu dừng lại, cắn môi, vẻ mặt hơi giật mình, rốt cuộc cũng không dám nói tiếp.
Từ trước đến nay việc nam tử có tam thê tứ thiếp là điều hiển nhiên, Bạch Quả hoảng hốt nghĩ cậu có cái thân phận gì, sao có thể nói bản thân không thích thì có thể kêu Tĩnh Vương điện hạ không được cưới trắc phi, không được nạp thông phòng?
Nghĩ như vậy, Tạ Lâm lại tiếp lời cậu: "Không muốn bổn vương thu bọn họ vào phủ?"
Bạch Quả lấy lại tinh thần, đôi mắt ửng đỏ do khóc đối lập mãnh liệt với sắc mặt trắng bệt, trố mắt mà nhìn Tạ Lâm.
Tạ Lâm cuối cùng cũng mềm lòng một chút, thấp giọng nói: "Bổn vương chỉ cần em nói một câu, muốn hay không muốn?"
"Ta......"
Bạch Quả hơi há mồm, nước mắt lại rơi xuống, cuối cùng nói ra lời thật lòng.
"Không muốn."
Tạ Lâm cuối cùng cũng buộc được Bạch Quả nói ra lời trong lòng, nhưng đáy lòng rồi lại có chút hối hận vì đã ép cậu, nhưng mà mục đích cuối cùng cũng đạt được, ánh mắt Tạ Lâm không khỏi ôn nhu, giơ tay lên sờ tóc Bạch Quả, nhẹ giọng nói: "Nếu Vương phi không muốn, bổn vương liền không cưới bọn họ."
Bạch Quả vốn tưởng rằng mình nói ra loại lời nói như thế, chắc chắn sẽ làm Tạ Lâm bất mãn, bản thân cũng bị ghét bỏ, lại không ngờ tới Tạ Lâm thế mà lại nói như vậy, trong chốc lát giống như bản thân đang bị ảo giác, biểu tình cũng ngốc ngốc lăng lăng, thỉnh thoảng lại nấc một tiếng nho nhỏ.
Vốn không muốn làm Bạch Quả khóc to như vậy, Tạ Lâm đặt tay ở phía sau lưng Bạch Quả, một bên nhẹ nhàng vỗ võ, một bên cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ, đem Bạch Quả từ trong lòng ngực vớt ra, thay cậu lau nước mặt, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, đau lòng mà dỗ: "Là bổn vương không đúng, thế mà lại làm Vương phi tức phát khóc...... Hay là, em đánh ta đi, xem như bổn vương xin lỗi em?"
Nước mắt Bạch Quả cứ rơi không ngừng, cậu vừa tức vừa thẹn thùng đối mặt với Tạ Lâm, thấy Tạ Lâm xem cậu như hài tử mà dỗ, sau khi hoàn hồn liền lập tức quay mặt đi, dùng mu bàn tay xoa xoa mắt, mím đôi môi hồng hào không nói lời nào.
"Lúc nãy là ta đùa em chút thôi." Tạ Lâm nhìn thấy Bạch Quả thật sự đã phát cáu, nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Quả, đánh lên mặt mình, thấp giọng nói, "Đừng tức giận, nha?"
Bạch Quả bị động tác của hắn doạ cho phát ngốc, bỗng dưng phản ứng lại, lúc này mới rút tay về, giọng nói có chút mềm mại do khóc, biểu tình vô thố nói: "...... Điện, điện hạ làm gì vậy!"
Tạ Lâm hỏi: "Còn tức giận không?"
Bạch Quả nào còn có thể băn khoăn cơn tức giận của mình, vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng lại đau lòng hỏi: "Điện hạ có đau không?"
"Không bằng nỗi đau trong lòng ta khi thấy em rơi nước mắt." Tạ Lâm hơi hơi cúi đầu, để sát vào trán Bạch Quả, môi xẹt qua tóc cậu, thấp giọng nói, "Lúc nãy ép em nói những lời này đó, là ta không tốt...... Nhưng mà trải qua lần này..... Ta cuối cùng cũng biết trong lòng em muốn cái gì, không muốn cái gì, đều có thể nói cho bổn vương nghe."
Bạch Quả vô thố cực kỳ, thấp giọng nói: "...... Nhưng ý muốn của ta không tốt."
Tạ Lâm ôm lấy cậu, đem khăn tay lau nước mắt bỏ vào ngăn tủ, nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai tinh xảo của Bạch Quả, nhẹ giọng than: "Chỉ muốn bổn vương thích mình em là suy nghĩ không tốt ư? Nếu là như vậy, vậy ý muốn của bổn vương phải gọi là cực kỳ xấu xí."
Bạch Quả ngơ ngác nói: "Ý, ý muốn của điện hạ sao lại xấu."
Tạ Lâm nghe vậy, bỗng dưng khẽ cười một tiếng, ánh mắt yên lặng dừng ở trên người Bạch Quả, nhẹ giọng hỏi: "Em có biết trong lòng bổn vương đang nghĩ gì không?"
Bạch Quả thành thật lắc đầu.
Tạ Lâm cười một cái, thong thả thả trầm thấp nói: "Bổn vương chỉ nghĩ, khiến em chỉ có thể nhìn một mình ta, vô luận là giờ nào khắc nào, hay là...... Quãng đời còn lại sau này."
......
Xe ngựa ở bất tri bất giác đã tới trước cửa Vệ Phủ, thị vệ đang buồn ngủ bị bừng tỉnh.
"Điện hạ, tới Vệ phủ rồi." Người hầu ghé phía trước màn xe, đè thấp giọng nói.
Không lâu, bên trong xe ngựa truyền ra thanh âm: "Bổn vương biết rồi."
Tạ Lâm đầu tiên là xuống xe ngựa, lúc sau lại kêu Bạch Quả cầm cánh tay hắn từ trên xe nhảy xuống.
Nô bộc Vệ phủ lúc này cũng đi lên đón, nhìn xe ngựa vài lần, trước tiên hành lễ với Tạ Lâm, lúc đang định hỏi sao không thấy công tử nhà mình, lại đột nhiên thấy biểu công tử nhà mình, hai mắt ửng đỏ, khiếp sợ lại khẩn trương nói: "Biểu công tử sao lại khóc, là bị tên to gan lớn mật nào ức hiếp?"
Tạ-ức hiếp con người ta-Lâm đứng ở bên người Bạch Quả, sắc mặt Bạch Quả ửng đỏ, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Không, không có, là ta...... Không cẩn thận bị........cát rơi vào mắt......"
Bạch Quả là bé không biết nói dối, nói như vậy, nhóm người hầu Vệ gia ở đây căn bản không ai thèm tin, vừa vặn lúc này Vệ Tây Châu nghe nói Bạch Quả cùng Tĩnh Vương cùng nhau trở về, lại thật sự kìm nén không được tâm tư lo lắng của một người cha, ông vừa mới bước ra ngoài cửa Vệ phủ liền nghe thấy Bạch Quả nói bị cát bay vào mắt, đôi mắt liền không khỏi nhìn về phía xe ngựa được bao kín mít, ngay cả gió còn không lọt, liền lập tức trầm mặt.
Xe ngựa kín mít như vậy, có cái lỗ nào để gió lọt vào mà thổi cát bay vào mắt? Tuy rằng Vệ Tây Châu tuy không ở chung với Bạch Quả nhiều, nhưng huyết mạch tương liên, Bạch Quả thực sự cực kỳ giống tính tình của mẹ đẻ lúc còn sống, đã dịu dàng lại còn đơn thuần, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Mà Bạch Quả tự mình nói bản thân bị cát bay vào mắt, Vệ Tây Châu nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết Bạch Quả đang bao che ai.
Với sắc mặt không hề tốt, Vệ Tây Châu đem Bạch Quả ra phía sau ông, đen mặt nói: "Làm phiền Tĩnh Vương điện hạ hộ tống cháu ngoại không hiểu chuyện của ta về."
Tạ Lâm nhìn mắt gương mặt ửng đỏ của Bạch Quả, thấy ánh mắt cậu có chút trốn tránh, liền chỉ nhìn Vệ Tây Châu gật gật đầu, nói: "Trời đã vào đông rét, bổn vương đã đem chuẩn Vương phi về rồi nên sẽ không ở lại lâu."
Vệ Tây Châu ước gì có thể kêu hắn đi lẹ lẹ giùm, vì thế ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy tạm biệt Tĩnh Vương điện hạ, Vệ mỗ không tiễn."
Tạ Lâm cũng không so đo Vệ Tây Châu thất lễ, chỉ cười khẽ nhìn Bạch Quả, liền lại lên xe ngựa rời đi.
Thấy Tĩnh Vương đã đi xa, Vệ Tây Châu lúc này mới xoay người cẩn thận nhìn mặt mày hồng hồng đoan trang của Bạch Quả.
Nhìn là biết khóc đúng thảm.
"Tĩnh Vương hắn...... Khi dễ con?" Vệ Tây Châu hỏi thật cẩn thận.
Bạch Quả nhớ lại bản thân ở trên xe ngựa khóc một hồi, thật sự là quá mức thẹn thùng, nhưng nếu nói là Tĩnh Vương điện hạ khi dễ cậu, Bạch Quả lại theo bản năng muốn phủ nhận, đặc biệt là nghĩ đến câu nói cuối cùng của Tạ Lâm...... Theo bản năng đỏ mặt lắc lắc đầu, Bạch Quả nhẹ giọng nói: "Điện hạ đối với con rất tốt, cũng...... Không có khi dễ con."
Vệ Tây Châu bất đắc dĩ mà nhìn cháu trai của mình, cho rằng Tạ Lâm nói gì đó uy hiếp Bạch Quả, trong lòng không chỉ tức còn phẫn nộ, tâm tư đã muốn chạy đi tiến cung diện thánh, cho dù bất cứ giá nào kể cả công huân cả đời của ông, cũng phải làm hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, quyết không thể để cháu trai mình đi trên con đường năm xưa của tỷ tỷ.
Bạch Quả không biết trong lòng cữu cữu mình đang nghĩ cái gì, cậu đứng trước cửa Vệ phủ, bị gió lạnh thổi, hơi rùng mình.
Vệ Tây Châu thấy được, liền thúc giục cậu mau vào nhà, hậu tri hậu giác mà mới nhớ tới: "...... Tiểu tử Vệ Lương Âm đâu rồi?"
Nô bộc Vệ gia đi theo một bên, cũng đang buồn bực, biểu công tử không phải theo chân công tử bọn họ cùng nhau đi ra ngoài sao, sao bây giờ trở về lại không thấy công tử?
"Biểu ca, y......" Sau khi Bạch Quả bị đi lạc khi đang cùng Vệ Lương Âm xem xiếc ảo thuật thì không có gặp lại Vệ Lương Âm, trong lòng cậu có chút bất an cùng áy náy kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Vệ Tây Châu, Vệ Tây Châu chau mày, sắc mặt đen kịt, nhịn không được mắng một câu, "Cái tiểu tử thúi kia, thật là không thể khiến người khác an tâm, mới ra cửa có một chuyến mà đã xảy ra chuyện!"
Bạch Quả cho rằng Vệ Tây Châu đang lo lắng an toàn của Vệ Lương Âm, liền chầm chậm quan tâm nói: "Cữu cữu không cần lo lắng, Tĩnh Vương điện hạ đã phái người đi tìm biểu ca, biểu ca nhất định sẽ không xảy ra chuyện......"
"Ai lo lắng cái tiểu tử thúi Vệ Lương Âm kia?" Vệ Tây Châu thở phì phì nói.
Mà đúng lúc vào lúc này, tiếng Vệ Lương Âm thở hổn hển từ nơi không xa truyền đến, trên góc áo của y dính một mảng bụi đất mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cả người như lăn lộn trong bùn đất, trên tóc còn kèm theo cọng rơm, thoạt nhìn cực kỳ chật vật. Nhưng mà y không quan tâm dáng vẻ chật vật của mình, khi nhìn thấy Bạch Quả, thần sắc cuối cùng cũng buông lỏng.
"Ai da, tiểu công tử ngài rốt cuộc đã đi đâu vậy?"Nô bộc Vệ gia thấy Vệ Lương Âm một thân chật vật, vội tiến lên thay y phủi bụi đất.
Vệ Lương Âm đẩy bọn họ ra, thở hổn hển mà chạy đến bên người Bạch Quả, chưa kịp nói gì đã bị Vệ Tây Chấu nắm lấy gáy, vỗ một phát vào đầu,, cúi đầu xuống răn dạy: "Ngươi còn biết trở về, kêu ngươi dẫn biểu đệ ngươi đi chơi, chơi đến nỗi để lạc mất người, Vệ Lương Âm ngươi lợi hại ghê hen?"
"Cha, cha ngài buông con ra." Vệ Lương Âm bị Vệ Tây Châu nhắc lên, cánh tay cùng chân cẳng vùng vẫy loạn xạ, nhưng vẫn nhìn Bạch Quả, phóng tín hiệu cầu cứu.
Bạch Quả mềm lòng, thấy thế liền muốn thay Vệ Lương Âm nói chuyện, không ngờ Vệ Tây Châu cũng trừng cậu một cái nói: "Không được nói thay cho tên tiểu tử thúi này."
"Cữu cữu......" Bạch Quả nhấp nhấp môi, tuy có chút sợ, nhưng vẫn nhịn không được thay Vệ Lương Âm cầu tình, khuyên can mãi, cộng với nô bộc Vệ gia cũng khuyên, lúc này Vệ Tây Châu mới buông lỏng tay, trầm mặt xoa cổ Vệ Lương Âm nói, "Ngươi nói đi, bản thân sai chỗ nào?"
Vệ Lương Âm chuồn đến bên người Bạch Quả, vẻ mặt đau khổ áy náy nói: "Con..... Không nên ham náo nhiệt, làm lạc mất biểu đệ."
Vệ Tây Châu lạnh lùng nói: "Còn gì nữa?"
Vệ Lương Âm lại rụt cổ: "Không nên lúc phát hiện lạc mất biểu đệ, lúc đi tìm người làm phiền đến người khác......"
Gân xanh Vệ Tây Châu nhảy dựng: "Tiếp tục đi."
Vệ Lương Âm đã sớm bị sắc mắt đen như mực của Vệ Tây Châu doạ vỡ mật, vội vàng kéo tay Bạch Quả, tự mình sám hối nói: "Biểu đệ, lần này là biểu ca sai rồi, ngươi đánh ta đi!"
Bạch Quả nhấp môi, tuy rằng sau khi lạc mất Vệ Lương Âm bản thân cũng có chút sợ, nhưng......
Cậu lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không, không trách biểu ca, là do...... Lá gan của ta quá nhỏ."
Vệ Lương Âm nghe vậy, thật sự cảm thấy bản thân không bằng súc sinh, y biết rõ biểu đệ vốn mềm yếu, mà vẫn kéo cậu đi xem xiếc ảo thuật, chẳng lẽ là bị quỷ yêu mê hoặc?
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Vệ Tây Châu, Vệ Lương Âm khẩn trương cắn môi, hận không thể quay về hai canh giờ trước, tát cho mình một phát.
Tác giả có lời muốn nói:
Xem như là Tĩnh Vương điện hạ đã thổ lộ rồi đó qwq
..........