Ngọc Long Thiên hùng hổ xông
thẳng vào điện Càn Long.Anh đi khắp tất cả các khuôn viên hầu mong tìm thấy
Ngọc Hoàng để hỏi cho ra nhẽ.Đi đến bàn tiệc ở Bạch Dương Động,thấy Ngọc Hoàng
đang cùng các vị đại thần tham gia yến tiệc,Ngọc Long vui mừng chạy đến,vội
vàng quỳ một chân xuống rồi nói:
- Nhi thần tham kiến phụ
hoàng.
- Bình thân,bình thân.- Ngọc
Hoàng đỡ lấy Ngọc Long rồi hỏi tiếp.- Long nhi,con đến đây có việc gì sao?
- Chuyện của Tiểu Tuyết là
thế nào ạ?- Ngọc Long vào thẳng vấn đề.
- Thì ra là chuyện đó.Thực ra
là vì Khiết Lão sắp gặp phải đại họa khi sư phụ của Viên Thư Quái là Viên Ma
Giáo Đầu sắp tấn công Khiết Tâm Linh.Con cũng biết là tính tình của Tiểu Tuyết
rất nóng nảy rồi mà.Con bé mà biết chuyện này thì thể nào cũng sẽ liều mạng với
bà ta.Vì muốn bảo vệ con bé,ta buộc phải đưa nó xuống hạ giới.Lấy cớ kiếm ngũ
thái tử để đưa nó đi.Như vậy,con bé mới có thể thoát khỏi nạn này.- Ngọc Hoàng
từ từ phân tích.Hy vọng Ngọc Long Thiên có thể hiểu được.
Nhưng,sắc mặt của từ hồng hào
chuyển sang tím tái,khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận.Đôi mắt hằn lên đến đáng sợ.Bàn
tay không tự chủ được mà nắm thành nắm đấm.Tức giận,anh dùng sức mạnh của mình
tích lũy hết vào tay rồi dám mạnh vào tảng đá ở đó.Đá vỡ tan tành.Ngọc Hoàng
thấy vậy thì lo lắng rồi nói:
- Long Nhi,đừng làm hại tới
bản thân mình.
- Thái tử điện hạ,người đừng
làm như vậy nếu không chân khí sẽ bị tổn thương.- Cửu tinh chân quân ngăn cản.
Cố gắng nén cơn bực tức
lại,Ngọc Long nghiến răng hỏi Ngọc Hoàng với giọng điệu trách cứ:
- Tại sao người lại không nói
cho con biết trước.
- Ta sợ con sẽ buồn.- Ngọc
Hoàng lo lắng nhìn Ngọc Long,đứa con trai ngài yêu nhất.
- Vậy người nghĩ,bây giờ con
không buồn sao.
- Ta thực xin lỗi con.
Ngọc Long không nói gì
thêm,anh bước đi trong những con mắt lo lắng của các vị đại thần và Ngọc
Hoàng.Bước chân anh nặng trĩu,đôi mắt buồn thăm thẳm.Anh khẽ thở dài một
cái,không biết từ lúc nào,anh đã đứng trước cửa của Động Tuyết Tâm.Chần chừ
khôn biết có nên vào hay không.Anh sợ sẽ phải đối mặt với Tuyết Hoa Lệ,anh sợ
sẽ phải nhìn thấy cô.
Có lẽ anh nên đi thì hơn,ngay
lúc này và ngay bây giờ,anh không nên gặp cô thì tốt hơn hết.Nghĩ là làm,anh đi
về nơi ở của mình,ngồi trên tảng đá,anh bắt tay vào luyện võ công.Có lẽ anh nên
giúp sư phụ Khiết Vô Tâm diệt trừ yêu ma thì tốt hơn.Như vậy Tuyết Hoa Lệ mới
có thể mau chóng trở về được.
Tại Động Tuyết Tâm
Tất cả các tinh linh và những
người có mặt ở đó quỳ rạp xuống,còn Tiểu Tuyết,cô đi đến nhận thánh chỉ của
Ngọc Hoàng.Khẽ mỉm cười hài lòng,Ngọc Hoàng cho tất cả đứng lên rồi đi đến võ
vỗ vai Tiểu Tuyết như để an ủi,người nói:
- Con giúp ta lần này.Nhất
định phải giúp ta tìm ra ngũ thái tử.
- Vâng.- Tiểu Tuyết cúi đầu.
Trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện đến hình ảnh của Ngọc Long.Hàng loạt câu hỏi
về anh cứ quanh quẩn trong đầu cô khiến đầu nhức nhói,rất khó chịu.Không biết
Ngọc Long đã biết chuyện này chưa?Không biết anh sẽ ra sao khi cô đi như vậy?
Cô biết là anh đã yêu cô từ
lâu.Chỉ là cô chưa thể chấp nhận tình cảm của anh.Cô còn rất nhiều chuyện trọng
đại vẫn phải làm và hơn nữa,trái tim của cô là băng.Vì vậy,nó không thể ấm áp
như trái tim anh đượcHy vọng lần này đi,anh có thể quên cô.
- Tiểu Tuyết,con yên tâm,Long
Nhi đã biết chuyện này.Tuy nó có hơi đau khổ một chút nhưng dù sao,nó vẫn phải
chấp nhận.Con đừng quá lo lắng.- Như thấu hiểu tâm can của Tiểu Tuyết,Ngọc
Hoàng vỗ vỗ vai cô,âm thầm an ủi như một người cha.
- Vâng.Lúc nào thì con có thể
hạ giới ạ?- Tiểu Tuyết lễ phép hỏi.Ngay bây giờ cô chỉ muốn đi thật sớm để
tránh né Ngọc Long mà thôi.
- Chuyện đó thì tùy con.Con
muốn đi lúc nào?- Ngọc Hoàng trao toàn quyền quyết định cho cô.
- Ngay bây giờ.- Giọng nói
chắc nịch của cô khiến Ngọc Hoàng hơi lo lắng.
- Ngay bây giờ sao?Có sớm quá
không?
- Không đâu ạ.Con sẽ nhanh
chóng tìm ra ngũ thái tử.- Dưới đáy mắt hình bông tuyết của cô nhen nhỏm một
chút gì đó gọi là hy vọng.
Thái độ quyết tâm,kiên cường
của cô quá lớn.Vì vậy mà bông tuyết ở ngay giữa mi tâm rực sáng lên lạ
thường.Thứ ánh sáng đó làm cho mọi người phải đưa tay che lại.
- Thôi được rồi.Để ta iền
con.
Nói rồi,Ngọc Hoàng,các vị đại
thần,Khiết Vô Tâm,Tây Phương Vy và Khương Phong Thuần cùng nhau đưa tiễn Tiểu
Tuyết ra cổng trời.Tây Phương Vy yếu đuối nhìn Tiểu Tuyết,nước mắt gần như trực
trào.Ôm trầm lấy Tiểu Tuyết,Tây Phương Vy nghẹn ngào nói:
- Tiểu Tuyết,muội nhớ bảo
trọng.
- Tỷ tỷ yên tâm.Muội sẽ nhanh
chóng trở về.
- Tiểu Tuyết,đây là bảo bối
của ta,Con hãy để đóa mạn châu sa hao này bên người,nó sẽ bảo vệ con khỏi nguy
hiểm của thế gian.Nhưng đựng dựa dẫm vào nó quá nhiều.Đôi khi nó sẽ gây hại cho
chính con đấy.- Khiết Lão nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tiểu Tuyết rồi díu vào
trong tay cô một đóa mạn châu sa hoa đỏ rực.- Con nhớ phải tự điều chỉnh cảm
xúc của mình,đừng quá khích nếu không bông tuyết trên trán lại phát sáng.-
Khiết Lão quan tâm căn dặn.
- Nữ nhi xin nghe lời căn dặn
của cha.- Tiểu Tuyết cúi đầu,hành lễ.
- Ngọc Hoàng,Vy tỷ tỷ,xin hai
người hãy giúp con chăm sóc cho Khiết Lão.
- Tiểu Tuyết,con yên tâm.Ta
nhất định sẽ giúp con chăm sóc mọi người.- Ngọc Hoàng cười hiền từ.
- Vậy con đi đây.Tiểu
Phong,nhớ không được quậy phá nữa.Khi trở về,tỷ tỷ sẽ giúp tiểu đệ tạo kết
giới.
Quay qua căn dặn Khương Phong
Thuần xong,Tiểu Tuyết làm phép chuẩn bị bay đi thì từ đâu,một chất giọng mạnh
mẽ nào đó truyền đến.
- Tiểu Tuyết,đợi ta.
Nàng ngừng lại,tất cả mọi
người cùng nhìn về nơi phát ra giọng nói.Là Ngọc Long Thiên đang bay đến.Mọi
người hốt hoảng nhìn anh,sợ anh sẽ không cho Tiểu Tuyết đi.Vừa bay đến chỗ mọi
người,Ngọc Hoàng vội ngăn chặn anh:
- Long Nhi,con đừng ngăn cản
con bé.
- Con đến đây không phải để
cản Tiểu Tuyết,con đến để đưa cho Tiểu Tuyết vật này.
Nói rồi,Ngọc Long lấy từ
trong tay áo ra một mảnh đá thạch.Anh nắm lấy bàn tay Tiểu Tuyết,đặt mảnh đá
vào rồi nắm lại.Anh mới từ từ nói:
- Muội
muốn thứ gì,chỉ cần cầm mảnh đá này lên rồi nói ra điều muội muốn.Ngay lập
tức,điều muội muốn sẽ được thực hiện.
-
Ừm...Thôi muội phải đi đây.- Nói xong,Tiểu Tuyết làm phép rồi bay đi trước con
mắt luyến tiếc của mọi người.Vậy là kể từ nay,Thiên giới lại thiêu đi mất một
nhân tài rồi.
HẾT CHƯƠNG 03