Nàng vẫn luôn nhường nhịn, hắn còn không ngừng lại, thậm chí thân thể cũng cúi xuống, rất có xu thế gần hơn chút nữa.
Yến Vũ Nhi không thể làm gì khác hơn là ngửa ra sau, tránh né hắn dựa gần kề, người nào đó lại không chịu lui bước, Yến Vũ Nhi chỉ cảm giác mình sắp phải ngã xuống, rốt cục không thể nhịn được nữa, ngồi xổm người xuống chui qua nách hắn, nhanh chóng thối lui đến khoảng cách an toàn.
Lý Thư nhìn nàng đề phòng, cười lên ha ha.
“Ngươi cho rằng bổn vương muốn làm gì?”
Yến Vũ Nhi thế mới biết mình bị hắn đùa giỡn. Đúng vậy, với diện mạo hiện giờ của mình, là một nam nhân bình thường cũng sẽ không hưng trí. Nàng chợt nhanh trí khẽ động, nở nụ cười ngọt ngào với hắn.
“Vương gia mới vừa rồi vẫn luôn nhìn ta, có phải cảm thấy bản cô nương xinh đẹp như hoa đúng không?” Yến Vũ Nhi cố ý kề sát vào, một đôi tay nhỏ khoác qua vai hắn, hai mắt còn cố ý phóng điện.
Kiểu dáng này, ghê tởm chết ngươi!
Lý Thư thấy thế, sững sờ chỉ chốc lát, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, bàn tay thuận thế ôm lấy Yến Vũ Nhi.
“Ha ha, có cá tính!” Tâm tình của hắn tốt lên không có nguyên do, Yến Vũ Nhi thất bại, như vậy cũng miễn dịch sao? Không có nhầm lẫn chứ!
“Tiểu Vũ Nhi vậy mà biết lấy lòng bổn vương, làm sao bổn vương có thể trái ý của ngươi đây?” Hắn ôm chặt nàng, ánh mắt nhìn vào mắt của nàng, hàm chứa ý tứ không giống như vậy.
Còn chưa kịp phản kháng lại, đôi môi anh đào đã bị ngậm chặt, môi mỏng hơi lạnh xâm lấn, ở phía trên trằn trọc bồi hồi.
Không muốn, trong lòng Yến Vũ Nhi la hét. Dụ Vương, ngươi yêu thích cũng quá kỳ quái đó!
Nàng muốn giãy dụa, chẳng qua chỉ dừng lại ở suy nghĩ một chút mà thôi. Bởi vì giờ phút này, nàng phát hiện ra toàn thân mình cũng không thể nhúc nhích, hắn kéo hai tay của nàng ra sau lưng áp ở trên thư án, một tay vững vàng khóa chặt cái gáy của nàng, hai chân cũng bị chế trụ, nàng chỉ có thể bị động tiếp nhận hắn.
“Ô ô ~” nàng muốn ngăn cản, vừa hé miệng ra, cái lưỡi dài của hắn tiến quân thần tốc, giống như con rắn linh hoạt chui tới chui lui ở trong miệng của nàng, đầu óc của Yến Vũ Nhi trong nháy mắt không còn hoạt động, đây là tình huống gì vậy, tại sao bọn họ có thể như vậy?
Sau đó nàng không biết cái gì hết, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình cũng không do mình khống chế, trong mũi toàn bộ là mùi vị của hắn, mang theo một hơi thở đàn hương nhàn nhạt. Nàng phảng phất như bị thôi miên, đầu óc cũng choáng váng rồi.
Lý Thư rốt cuộc buông nàng ra, khóe môi khẽ liếm khóe miệng của nàng, tựa như đã thỏa ước ý nguyện.
Yến Vũ Nhi dựa lưng vào thư án, liên tục thở gấp, bộ ngực khẽ lên khẽ xuống, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại được.
“Nhìn không ra hình dáng gì, mùi vị cũng không tệ lắm!” Khóe môi hắn câu lên một độ cong vui vẻ.
Lời này làm cho người đang sững sờ phục hồi tinh thần lại, phát hiện ra giờ phút này tư thế của mình cực kỳ bất nhã, hai người kề sát nhau không có một khe hở nào, có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.
Nàng dùng sức đẩy nam nhân đè ép trên người mình ra, đứng dậy từ trên thư án, tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngươi chính là y quan cầm thú!” Nàng chỉ vào hắn mắng, nhào tới vừa xé vừa đánh, hận không thể xé hắn thành mảnh nhỏ.
Lý Thư bắt lấy tay của nàng, có chút không vui nói: “Là tự chính ngươi ôm ấp yêu thương, bổn vương mới bất đắc dĩ tiếp nhận. Hiện giờ vẫn còn trách bổn vương hả?”
“Khốn kiếp, nhưng chúng ta đã từng ước pháp tam chương!” Nàng hung hăng cầm tay áo lau miệng, lau đến lúc miệng cũng đau đớn.
“Đừng lau nữa, môi cũng rách rồi!” Lý Thư nhớ tới hình như là có một việc như vậy, có chút chột dạ. Hắn cũng không phải là tiểu nhân nói không giữ lời.
Yến Vũ Nhi vốn là muốn dừng lại, nghe hắn nói lời này lại càng dùng sức lau.
“Lại còn xấu hổ thành như vậy? Ngươi là nữ nhân của bổn vương, có gì phải xấu hổ chứ?” Lý Thư không hiểu, nữ nhân khác hận không thể bò lên giường của hắn, nàng thì ngược lại, tránh như tránh rắn rết. Trong lòng của hắn chợt có một chút không thoải mái.
“Bản cô nương không phải là xấu hổ, là ngại bẩn!” Yến Vũ Nhi tức giận không dứt, nam nhân chết tiệt này, đại sắc lang, ngày hôm qua vẫn còn âu yếm với nữ nhân khác một đêm, hôm nay còn muốn cùng nàng!
Nghĩ đến việc này, Yến Vũ Nhi liền muốn nôn, một trận nước chua trong dạ dày xông thẳng lên, nàng nôn khan hai tiếng, vội vàng ôm bụng chạy ra ngoài.
Lý Thư trợn tròn mắt, nàng nói là hắn sao?
067 Hiên Vương phi
Hiên vương phủ, hiên ngang đại khí, phú quý bức người. Truyền thuyết Đương kim Thánh thượng vô cùng yêu thương người đệ đệ nhỏ nhất này, cho hắn đều là tốt nhất. Cũng đúng, năm đó nhiều huynh đệ như vậy, bây giờ chỉ còn lại một người đệ đệ này, đổi lại là ai cũng không nỡ bỏ được.
Lý Dịch đi theo Phí tổng quản tiến vào Hiên vương phủ, dọc theo đường đi không dám nhìn nhiều, chỉ biết mình đi qua một cái lại một cái hành lang, vòng qua một ngọn lại một ngọn núi giả, mới dừng lại trước một tòa thiên sảnh.
Nói là thiên sảnh, cũng được hiểu giống như là đại sảnh của phủ đệ bình thường. Đại khí rộng rãi không nói, vật trang trí bày biện bên trong, món nào đều không phải là phàm phẩm.
Lý Dịch đứng ở trong đại sảnh, cũng không dám đi ra ngoài, sợ mình đi sai một bước, liền làm hỏng chuyện Vương gia giao phó cho mình, hắn quy củ đứng thẳng, cúi thấp đầu, ánh mắt chỉ nhìn vào một chỗ ở trước chân của mình.
Tổng quản Phí Vân thấy bộ dáng của hắn, khẽ gật đầu một cái, sai người mang trà và điểm tâm lên chiêu đãi, còn mình xoay người đi ra ngoài.
“Khởi bẩm Vương phi, gã sai vặt Lý Dịch bên cạnh Dụ Vương cầu kiến!” Phí Vân tới đông sương phòng tìm Hiên Vương phi Uông Hinh Dư, cung cung kính kính nói.
Hiên Vương phi đang nghiêng người tựa trên tháp mỹ nhân, hai nha hoàn quỳ trên mặt đất đấm chân cho nàng, nàng thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ.
Nghe được Phí Vân bẩm báo, Hiên Vương phi hơi mở mắt ra, có chút kinh ngạc: “Oh, hắn tới làm gì? Vương gia đi du sơn ngoạn thủy rồi, không biết người ở chỗ nào, ngươi đi nói lại với hắn, để cho hắn qua vài ngày nữa trở lại.”
“Thế nhưng, Vương phi, Lý Dịch tới đây là vì Liễu Nhứ cô nương.” Phí Vân do dự nói.
“Thật sao?” Tinh thần Vương phi lập tức tỉnh táo, hai mắt nhanh chóng phát sáng, “Mau, dẫn hắn tới thiên sảnh chờ ta!”
Nàng nhanh chóng đứng dậy, Phí Vân vội vàng tiến lên đỡ nàng, “Vương phi, ngài chậm một chút!”
“Ai, thật sự già rồi.” Hiên Vương phi cảm thán.
“Nhanh lên một chút, hôm nay tiểu tử kia không có ở trong phủ, ta muốn giải quyết xong chuyện này, nếu không đến lúc đó lại bị trách móc đấy.”
Hiên Vương phi lải nhải không ngừng, vừa để Phí Vân đỡ tay bước đi thật nhanh, hai nha hoàn chạy chậm mấy bước mới đuổi theo.
Lý Dịch thấy Vương phi ở phía trước, lại càng không dám chậm trễ tiến lên cung cung kính kính hành đại lễ một cái, Hiên Vương phi nhìn thấy cũng cao hứng, cười nói: “Vương gia các ngươi cũng thiệt là, lâu như vậy cũng không tới thăm ta, mau đứng lên đi.”
Vương phi ôn hòa, trong lòng Lý Dịch thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vương phi thứ lỗi, thân thể Vương gia nhà ta có chút không khỏe, cảm thấy bất tiện, mới để cho tiểu nhân tới thỉnh an trước. Biết tinh thần Vương phi lại trẻ hơn ngày xưa, Vương gia nhất định sẽ rất cao hứng.”
“Ngươi tiểu tử này, miệng thật ngọt!” Hiên Vương phi nở nụ cười, cho dù là ai cũng thích nghe tán dương, nàng vốn là lộ ra vẻ trẻ tuổi xinh đẹp hơn tuổi thực tế, đương nhiên là cực kỳ thích.
Hiên Vương phi ngồi vào ghế chủ vị của mình, hớp một ngụm trà, lại nói tiếp: “Nghe nói ngươi tới đây là vì Liễu Nhứ, thế nào, vừa ý nha đầu kia sao?”
Lý Dịch nghe nàng chủ động hỏi, biết có hi vọng, liền nói: “Bẩm Vương phi, tiểu nhân nào có phúc khí tốt như vậy chứ? Liễu Nhứ vốn là thị tỳ thiếp thân của Yến phu nhân nhà ta, ly biệt nhiều ngày, rất là tưởng niệm, Vương gia nhà ta liền muốn mua về phụng bồi phu nhân, để cho ngài ấy có thể vui vẻ hơn một chút.”
Ánh mắt Hiên Vương phi nhu hòa hơn một chút: “Trái lại hài tử kia là một người có lòng, xem ra Yến phu nhân này đúng là được lòng hắn. Được rồi, nếu hắn đã mở miệng, ta đây là một trưởng bối liền thành toàn cho hắn.” Lại phân phó Phí Vân ở một bên: “Lập tức sai người đi mời Liễu Nhứ cô nương qua đây!”
Lý Dịch không nghĩ tới sự việc có thể thuận lợi như vậy, luôn miệng nói tạ ơn. Lúc nhìn thấy Liễu Nhứ, Lý Dịch lập tức ngây người, mặc dù nàng mặc xiêm y bằng vải thô, đầu tóc cũng có chút lộn xộn, che khuất nửa một bên gò má, thế nhưng cặp mắt kia lại vô cùng linh động, làn da cũng rất trắng, bộ dáng có chút mỏi mệt làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.
068 Bất cứ giá nào
Hiên Vương phi nói lại mục đích Lý Dịch đến đây, Liễu Nhứ nghe nói có thể trở về bên cạnh Yến Vũ Nhi, kích động quỳ xuống, nặng nề dập đầu ba cái với Hiên Vương phi: “Nô tỳ tạ ơn ân điển của Vương phi!”
Hiên Vương phi nhìn thấy bộ dáng như vậy của nàng, trong lòng cảm động.
“Ngươi là một người tốt, mấy ngày nay ta có chút hà khắc với ngươi, chẳng qua làm như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Ngươi phải hiểu được, có một vài thứ, không phải của ngươi thì sẽ không phải là của ngươi, dễ dàng lấy được, ngược lại sẽ rước họa vào thân, ngươi hiểu chưa?”
“Dạ, nô tỳ hiểu khổ tâm của Vương phi.” Liễu Nhứ biết Hiên Vương phi chỉ cái gì, trong lòng vô cùng cảm kích, nàng cũng không phải là một người có lòng tham.
Lý Dịch thiên ân vạn tạ, mang theo Liễu Nhứ ra khỏi Hiên vương phủ, ngồi lên xe ngựa, trong lòng Liễu Nhứ còn chưa hồi phục lại, nàng thế này liền đã đi ra rồi sao? Cuối cùng cũng rời khỏi địa phương đó, ở nơi đó, nếu tiếp tục như thế nữa, nàng sợ rằng mình sẽ bị mất phương hướng.
“Liễu Nhứ cô nương, ngươi vẫn ổn chứ!” Lý Dịch vén màn lên, nhìn bộ dáng ngơ ngác của nàng, có chút lo lắng.
“Oh, ta không sao!” Liễu Nhứ có chút xấu hổ, mặc dù Lý Dịch mặc xiêm y của nô bộc, nhưng là một nam nhân rất cường tráng, bị một nam tử trưởng thành nhìn chằm chằm như vậy, nàng chợt có chút không biết làm sao.
Lý Dịch thấy nàng đỏ mặt, mới ý thức được mình có chút không thích đáng, giải thích: “Thật xin lỗi, đã mạo phạm rồi. Ta gọi ngươi mấy tiếng nhưng không thấy ngươi đáp lại, nên có chút nóng nảy.”
“Không sao, cám ơn ngươi, Lý đại ca!” Liễu Nhứ cười cười nói cảm ơn với hắn, xem ra người này là người tốt, xem ra, thời gian công chúa ở Dụ vương phủ sẽ không quá khó khăn.
Yến Vũ Nhi ngồi ở trong phòng, trong lòng có chút nôn nóng. Hôm qua, Lý Thư đã nói rõ ràng, rất nhanh sẽ có tin tức của Liễu Nhứ, nhưng là trời cũng sắp tối rồi, làm sao không có một chút động tĩnh nào vậy.
Nguy rồi, có phải ngày hôm qua mình đối xử với hắn như vậy, nên hắn mất hứng đúng không?
Nàng gõ đầu mình một cái, càng không ngừng tự trách mình. Sớm biết như thế, nàng liền cố gắng chịu đựng một lát thì như thế nào, dù sao tiện nghi thì hắn cũng đã chiếm, thế nào cũng phải kiếm về một chút lợi tức chứ, lúc đó nên để cho hắn lập tức phái người đi tìm người mới đúng.
Tại sao phải như vậy? Lúc đó nàng choáng đầu, mới có thể nói câu nói kia, nhất định chọc giận vị gia kia rồi! Thế nhưng, hắn tức giận cái gì mới được chứ, nàng lại không có nói sai, buổi tối ngày trước hắn mới phóng túng lêu lõng với Hồ Mi Nhi, lại còn muốn vô lễ với nàng, hắn vốn là rất dơ mà!
Thế nhưng, như vậy xác thực là đã đắc tội vị gia kia, nàng làm sao lại không khống chế mình một chút, phải nôn mửa đến mức rối tinh rối mù ở ngay trước mặt hắn chứ? Đổi lại là ai cũng sẽ mất hứng!
Trời xui đất khiến vào Hiên vương phủ, nàng vốn cho là mình sẽ giống như những nha hoàn khác, làm công cụ vui đùa thấp hèn nhất cho một vị chủ tử, kết quả là, Hiên Vương phi chẳng qua chỉ để cho nàng làm nha hoàn, không có cưỡng ép nguyện vọng của nàng chút nào.
“Phu nhân, ngài làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?” Lộng Ngọc thấy nàng lúc thì ngồi lúc thì đứng lên, thỉnh thoảng còn vòng tới vòng lui ở trong phòng, nghĩ thầm có phải trên mặt nàng lại không thoải mái hay không.
Liễu Nhứ là người thân cận nhất khi nàng tới cái thế giới này, nàng không thể để cho nàng ấy chịu khổ. Nghe nói hắn chuẩn bị sắp rời đi, nàng nhất định nhanh chóng sớm thuyết phục hắn.
“Thay y phục, ta muốn đi viện Phi Vân!” Yến Vũ Nhi chợt đứng lên, nàng bất cứ giá nào, hôm nay, bất kể là uy hiếp hay là muốn mình giúp thế nào, nàng phải bình tĩnh thu phục hắn. Đương nhiên, nàng không có gì để có thể uy hiếp được hắn, như vậy liền giúp hắn đi.
“Dạ! Phu nhân!” Lộng Ngọc hồi đáp vang dội hơn bất cứ lúc nào trong dĩ vãng. Rốt cuộc phu nhân cũng nghĩ thông suốt rồi sao? Nàng hưng phấn chạy đi tìm xiêm y thay đổi.