Bốn năm qua, nàng và Phong Bảo có thể sống an ổn thư thái đều là nhờ có bạc không cạn từ trong không gian.
Hiện giờ nếu một đồng tiền cũng không có, tên khốn Mặc Phùng Dương kia còn cắt đường áo cơm của nàng... Sau này nàng và Phong Bảo nên làm gì bây giờ?
Bà vú Trường thấy vẻ mặt của nàng không đúng, rất cẩn thận hỏi: Vương phi, ngài làm sao vậy?
Bàn tay mập mạp kia rất thức thời rụt trở về.
Chuyện này....
Vân Khương Mịch xác nhận hết lần này đến lần khác, mới khó khăn tiếp nhận việc nàng quả thật đã biến thành kẻ nghèo rồi. Quay đầu nhìn thoáng qua Phong Bảo còn đang ngồi nghiêm chỉnh tập viết, ánh mắt phức tạp.
Thân mình nho nhỏ thẳng tắp, Phong Bảo viết rất nghiêm túc. Bắt đầu từ một ngày nọ nàng nói, từ ấy Phong Bảo liền cố gắng đọc sách viết chữ.
Nàng không muốn phụ lòng mong đợi của con trai, không muốn cậu bé thất vọng! Bà đợi đã, ta vào nhà lấy.
Nàng vội vàng quay vào phòng.
Chỉ là, lục tung toàn bộ căn phòng thì ngoại trừ hại cây trâm ra, đến một thỏi bạc cũng cũng không tìm thấy.
Trong bốn năm này, nàng biết hạ nhân thường xuyên trộm vào phòng tìm bạc. Vì thế nàng rất cảnh giác, chưa bao giờ lấy thừa bạc trong không gian, vẫn để trong đó thì an tâm hơn.
Nàng đầu biết hôm nay lại xảy ra vấn đề.
Nàng không thích châu báu trang sức. Nên bốn năm qua cũng không mua thêm trang sức gì.
Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, cầm lấy hai cây trâm đưa cho bà vú Trương: Trước cầm lấy hai cây trâm này đi!
Bà vú Trương nhíu mày. Vương phi nhà bọn họ lại thành kẻ nghèo rồi?
Vương phi.
Bà ta nhếch miệng, giọng điệu đã có phần chanh chua: Ngài đưa hai cây trâm chỉ là đồ cũ của mấy trăm trước! Đem ra cũng không có giá trị gì, còn chẳng đủ mua nguyên liệu nấu ăn ngài cần đâu!
Kỳ thật, hai cây trâm này là đồ cưới của Vân Khương Mịch khi lấy chồng. Những đồ cưới còn lại, vào lúc nàng bị cấm túc, Mặc Phùng Dương đã phải người lấy đi rồi.
Hai cây trâm này lúc ấy vẫn đính trên tóc nên không gỡ xuống.
Đêm đi đổi nguyên liệu nấu ăn cũng đủ rồi, nhưng vì không đủ để bà vú Trương trừ đi phí lặt vặt nên bà tạ đương nhiên không ưng ý.
Có điều, Vân Khương Mịch từ khi xuyên qua đến nay cũng không mua đồ vật gì, không hiểu rõ giá cả hiện giờ.
Bị bà vú Trương nói như vậy, nàng hít sâu một hơi: Không đủ thì bà bù thêm trước Ngày mai ta đưa thêm cho bà.
Nàng đã sa sút đến ngày phải đi mượn tiền của hạ nhân rồi!
Bà bú Trương không muốn, sắc mặt xấu xí.
Nhưng nghĩ đến bốn năm qua Vương phi nhà mình không thiếu tiền... Chắc là hôm nay gặp vấn đề gì đó, liền tin nàng một phen.
Vậy thì nô tỳ thêm vào trước, sau sẽ báo con số lại cho Vương phi Dứt lời, bà vú Trường miễn cưỡng rời đi.
Thấy cảnh cửa sau đóng rầm một tiếng, Vân Khương Mịch tức giận đến mức muốn xắn tay áo đánh người.
Nô tài chó chết này!
Song, nàng cũng hiểu rõ muốn tháng ngày tiếp tục trôi qua an ổn, nàng cần nô tài chó chết kia âm thầm thay nàng làm việc.
Bạc, không thể thiếu! Nàng lại hít sâu một hơi, nuốt hết oán giận vào lòng. Vân Khương Mịch cau mày quay về phòng. Phong Bảo còn đang chăm chỉ viết chữ, nàng không đi vào nữa.
Nàng cởi vòng tay ra nghiền ngẫm trong chốc lát. Dùng hết tất cả biện pháp vẫn không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà trong không gian đang yên đang lành lại không có bạc nữa.
Chẳng lẽ là nàng đã dùng hết rồi? Nếu đã dùng hết thì làm cách nào có lại bạc một lần nữa đây? Đến khi mặt trời ngả về phía tây, nàng vẫn chưa nghĩ ra nguyên do.
Bà vú Trường đã quay lại, bỏ tất cả nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, rồi nói: Vương phi, hại cây trâm của ngài tương đương hai mươi lượng bạc. Nguyên liệu nấu ăn hết ba mươi lượng bạc, vậy nên ngài còn nợ nô tỳ mười hai lượng.
Vân Khương Mịch: ...
Được rồi, ta đã biết, bà đi xuống trước đi! Ngày mai ta đưa lại cho bà
Hai cây trâm kia của nàng nào phải thứ không đáng tiền. Ở thế kỷ hai mươi mốt kiểu gì nó cũng được trưng bày trong các viện bảo tàng. Nhưng bà vú Trương lại nói nó đáng giá hai mươi lượng bạc! Mấy nguyên liệu nàng cần sao có thể đến ba mươi lượng bạc?
Rõ ràng là tên nô tài chó kia nâng cao đạp thấp, thấy hôm nay nàng không có bạc liền cố ý gây sức ép!
Vân Khương Mịch tức giận nghiến răng.
Thấy trời không còn sớm, Phong Bảo vẫn đang đọc sách, nàng thắp đèn: Phong Bảo, buổi tối không nên đọc sách, dễ hỏng mắt! Con mau tới làm trợ thủ cho nương, chúng ta nấu lẩu nào.
Vâng, nương!
Phong Bảo đặt sách xuống, nhảy khỏi ghế, theo Vân Khương Mịch đi vào bếp. Nàng đưa củ tỏi cho Phong Bảo, dặn cậu bé khi bóc tỏi không được dụi mắt. Sau đó bắt đầu nhặt rau, rửa thịt...
Mặc Phùng Dương đùng đùng nổi giận tiến vào, lại trông thấy một cảnh tượng ấm áp trong phòng bếp.
Hắn nhìn thoáng Vân Khương Mịch đang bận rộn sau bếp, thấy Phong Bảo đang ngồi trên ghế bóc tỏi, chau mày không vui: Vân Khương Mịch! Ngươi đang làm gì?
Vương gia mắt mù sao? Thiếp thân đang nấu cơm. Vân Khương Mịch không quay đầu lại, chỉ trả lời. Nhưng vừa nói xong, nàng liền hối hận.
Ngữ khí vừa rồi của Mặc Phùng Dương rõ ràng không tốt, hôm nay hắn ở trong cung còn bị phạt... Nổi giận đi tới viện Ảnh Nguyệt, nhất định là tới gây phiền phức.
Quả nhiên, giây tiếp theo nàng liền bị Mặc Phùng Dương túm lấy cổ tay.
sức lực trên tay hắn không nhỏ, Vân Khương Mịch đau đến nổi cả khuôn mặt nhăn lại, hai mắt hồng hồng nhìn Mặc Phùng Dương. Trong lòng nàng đúng là đã sợ hãi rồi!
Bốn năm không thấy qua. Nàng quả thật đã quên, nam nhân này đáng sợ đến mức nào! Tra tấn một đêm nọ, lần nữa nổi lên trong lòng nàng, Vân Khương Mịch không nhịn được rùng mình. Ngài, ngài làm cái gì?
Nàng cắn răng: Có việc gì từ từ nói, đừng làm con ta sợ!
Vân Khương Mịch vội mỉm cười, dịu dàng nói với Phong Bảo: Phong Bảo, con vào trong phòng chờ nương! Nương sẽ nhanh chóng làm xong thôi!
Phong Bảo đã đặt tải xuống bàn. Cậu bé đứng tại chỗ, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn tràn đầy khó hiểu. Nhưng thây cổ tay của Vân Khương Mịch đã đỏ hồng...
Phong Bảo lập tức vọt đến, bàn tay nhỏ bé phải trên người Mặc Phùng Dương: Ngài buông nương ra! Bỏ nương ra!.
Cậu bé kích động giống như một con sư tử nhỏ đang giận dữ. Mặc Phùng Dương phá lệ buông tay ra.
Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nghiêm túc đánh giá khuôn mặt của Phong Bảo. Đường nét này, thần sắc này, đúng theo lời Như Minh nói, quả thật có vài phần giống với hắn khi còn nhỏ...
Một mùi hương gay mũi xông đến, Mặc Phùng Dương không kịp để phòng, chỉ cảm thấy hai mắt cay xót dữ dội!
Nhóc thối này dám dùng tay vừa bóc tỏi xoa mắt của hắn! Kỳ lạ là giống y như hắn ngày trước! Mặc Phùng Dương vội đứng dậy đi rửa mắt.
Mắt hắn hơi đỏ, cố sức trừng mắt nhìn qua, thấy Phong Bảo đứng ở trước Vân Khương Mịch, như hổ rình. mồi dõi theo hắn.
Vân Khương Mịch vui vẻ xem diễn. Nàng nhịn không được thốt lên: Cái này gọi là, hại cha! Mặc Phùng Dương biến sắc: Ngươi nói gì?