Vân Khương Mịch đùng đùng nổi giận trở về viện Ánh Nguyệt. Loảng xoảng một tiếng, cửa viện lần nữa bị khóa lại.
Tốt xấu gì hôm nay nàng cũng được tự do ra vào viện Ảnh Nguyệt hai lần. Tuy rằng lần tự do này chỉ ngắn ngủi trong một ngày.
Vào trong phòng, thấy Phong Bảo đã ngủ rồi. Như Minh cẩn thận canh giữ bên giường, thấy nàng đã trở lại mới lui ra bên ngoài. Rất nhanh đã có hạ nhân vào trong viện Ảnh Nguyệt. Vương phi, vương phi?
Ai đấy?
Vân Khương Mịch khoác áo đi ra, thấy một bà vú làm việc trong viện Ánh Nguyệt từ trước, là bà vú Trương.
Có việc gì không? Nàng hỏi.
Bà vú Trương khom lưng cúi đầu, vẻ mặt ân cần đáp: Vương phi, vừa rồi Vương gia giận dữ, ra lệnh bất kì kẻ nào cũng không được đưa đồ đến nơi đây. Vương phi nếu có gì cần sai bảo thì hãy đến cửa sau, nô tỳ sẽ thay ngài làm
Ồ, vậy sao?
Vân Khương Mịch nhướng mày. Cái tên khốn Mặc Phùng Dương này, đây là muốn chặt đường lương thực của nàng à? Nàng cười nhạt: Ta đã ở đây bốn năm rồi, bản vương phi còn có thể cầu xin ngài ấy thương xót à?
Nàng duỗi eo, lấy ra một thỏi bạc từ trong không gian đưa qua: Ta biết rồi! Ngày mai bà mua cho ta một ít thuốc mỡ, chuẩn bị một ít rau dưa thịt các loại, ngoài ra không cần thêm gì khác.
Phần còn lại là phí đi lại cho bà vú Trường.
Vâng thưa Vương phi, sáng sớm ngày mai nô tỳ sẽ đi ngay
Bà vú Trường cung kính đáp lời rồi vui vẻ đi ra ngoài. Vương phi của các bà chính là một người giàu có đấy!
Tuy rằng bà ta cũng tò mò không biết bạc đó từ đâu tới... Lúc trước bà ta lấy cớ quét dọn phòng ở để tìm khắp viện Ảnh Nguyệt cũng không tìm ra chỗ cất bạc.
Ngược lại còn bị Phong Bảo đánh một trận. Từ đó về sau, bà vú Trương liền thành thật.
Phí đi lại mà vương phi cấp cho bà ta có thể bằng tiền tiêu vặt ba tháng của bà ta, hạ nhân của viện Ảnh Nguyệt đều đang đợi được làm việc cho nàng đấy!
Thấy bà vú Trương rón ra rón rén rời đi, Vân Khương Mịch cười lạnh một tiếng, quay vào phòng. Có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, cổ đại hay hiện đại đều như thế.
Song quay ngược không gian này cũng khá thú vị.
Bốn năm qua, nàng muốn có bạc thì động tay một cái là lấy được, nàng cũng không biết bạc này từ đâu mà có.
Nàng liếc mắt nhìn vòng tay phát sáng trong bóng tối, tính xem mình còn thừa lại bao nhiêu lương thực.
Bạc này chẳng lẽ có thể cuồn cuộn không ngừng sao? Nhìn đến nhìn đi cũng không tìm ra nguyên cớ gì, chỉ có thể bỏ qua.
Vân Khương Mịch nghĩ đến Tần Nghiên Tuyết và Mặc Vân Khinh đêm nay, cứ nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được. Mấy năm qua thích khách đến không ngừng, đêm nay còn giáp mặt xung đột với Tần Nghiên Tuyết.
Có lẽ tháng ngày về sau của nàng không còn yên bình nữa!
Liên tiếp mấy ngày liền, Mặc Phùng Dương không đến viện Ánh Nguyệt Vân Khương Mịch nghe nói, Mặc Vân Khinh tố cáo hẳn ở trước mặt Hoàng thượng. Nói là hắn và huynh đệ bất hòa, chèn ép chị dâu vân vân.
Hoàng thượng Mặc Quốc Thiên có rất nhiều anh em, nhưng sau khi đăng cơ ông ta liền phong vương cho các huynh đệ, đưa họ đến đất phong. Chỉ cuối năm, các lão Vương gia mới được quay về Kinh thành đoàn tụ.
Vì ông ta nắm rất rõ cách giải quyết mối quan hệ anh em nên chưa xảy ra cảnh huynh đệ tương tàn. Bình thường Mặc Quốc Thiên chán ghét nhất cũng là chuyện huynh đệ bất hòa. Mặc Vân Khinh hiển nhiên đã nắm được điểm mấu chốt, hung hăng tố cáo Mặc Phùng Dương.
Nghe nói, Mặc Phùng Dương ở Ngự thư phòng bị Mặc Quốc Thiên mắng té tát, còn bị trách phạt nghiêm khắc.
Vân Khương Mịch vui vẻ nói: Còn không nổi điên à
Phong Bảo ngồi một bên, thân thể nho nhỏ thẳng tắp, vừa nghe vậy, liền chớp chớp đôi mắt đen sáng người: Nương, nổi điên nghĩa là gì?
Nàng bỏ quả táo trong tay xuống: Con tự viết đến đâu rồi? Lực chú ý của đứa nhỏ dễ dàng bị dời đi.
Phong Bảo lập tức đưa tờ giấy Tuyển thành cho nàng.
Ồ, không tồi, có tiến bộ! Bảo bối, tiếp tục cố gắng!
Vân Khương Mịch hài lòng gật đầu: Đêm nay nương làm lẩu cho con! Ánh mắt của Phong Bảo rạng ngời, như là sói con nhìn thấy cây cỏ: Có thể ăn lẩu rồi! Nói là lẩu, kỳ thật là một nồi thập cẩm.
Vân Khương Mịch vốn là người Tứ Xuyên, từ nhỏ đã có thể ăn cay. Sau khi xuyên về đây, muốn tìm nguyên liệu làm nồi lẩu nhưng nếm qua vài thứ đều không thành công.
Vì thế, nồi lẩu của nàng chỉ có thể xem như là một nồi thập cẩm tê tê cay cay.
Chịu ảnh hưởng từ nàng nên Phong Bảo cũng có thể ăn cay. Nhưng nàng không dám để cậu bé ăn nhiều quá. Cậu bé còn nhỏ, dạ dày dễ bị tổn thương.
Vân Khương Mịch đi đến phòng bếp xem xét một vòng, thấy không có nguyên liệu nấu ăn, liền đi đến cửa sau, nhỏ giọng gọi: Bà vú Trương?
Bà Vũ Trường hiện giờ là người vẩy nước quét nhà ở ngoài cửa sau. Làm việc cho Vân Khương Mịch đã giúp bà ta càng ngày càng giàu. Nghe được tiếng nàng gọi, bà vú Trương mở cửa: Vương phi có gì cần sai bảo? Bà ta cười nịnh.
Đêm nay ta muốn nấu lẩu cho Phong Bảo, bà lập tức chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi.
Vân Khương Mịch phân phó.
Hồi trước đã là hai lần làm lẩu cho Phong Bảo, bên cần nguyên liệu gì cũng là sai bà vú Trương. Giờ cần. không phân phó, bà ta đã biết phải chuẩn bị thứ gì.
Vâng thưa vương phi, nô tỳ đi chuẩn bị ngay!
Bà vú Trương vui vẻ đáp ứng, lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt tha thiết nhìn Vân Khương Mịch.
Vân Khương Mịch đang tính rời đi, thấy bà vú Trương không đi, còn tươi cười nhìn mình thì tò mò hỏi: Sao bà còn không đi?
Này...
Bà vú Trương cười tủm tỉm, giơ bàn tay mập mạp ra: Vương phi, ngài chưa đưa bạc cho nô tì!
!
Vân Khương Mịch bừng tỉnh, nhịn không được vô trán than: Vừa rồi nghe nói Mặc Phùng Dương bị Hoàng thượng trách mắng, trong lòng ta cao hứng, quên bằng chuyện này.
Bà vú Trương cũng cười theo. Vương gia bị phạt, hạ nhân bọn họ không phải cũng sẽ gặp họa sao?
Vương phi ở sau lưng nói Vương gia không phải thì đó là chuyện của Vương phi, còn bọn họ chỉ là hạ nhân sao dám mở miệng tiếp lời. Tuy rằng bà vú Trương không hiểu, có phải Vương phi bị cấm cửa bốn năm, đã choáng váng rồi không.
Nàng không hiểu năng và Vương gia ở trong một mối quan hệ cùng vinh quang cùng tổn thất Có điều, vị trước mặt là thần tài, bà vú Trường cũng không dám đắc tội! Vân Khương Mịch vừa cười vừa vươn tay lấy bạc từ trong không gian.
Bà vú Trương cười nói: Vương phi, nồi lẩu cay của ngài đúng là thú vị! Lần trước nô tỳ dựa theo cách thức của ngài về nhà làm một lần cho các cháu ăn thử. Ba ngày mắt đỏ hoe, ở nhà khóc đấy!.
Vân Khương Mịch: ... Không ổn! Bốn năm qua, chỉ cần muốn bạc thì trong không gian sẽ xuất hiện bạc, tùy tay nàng có thể lấy. Cần nhiều thì bạc xếp thành tòa núi nhỏ. Cần ít thì một, hai đĩnh bạc cũng có. Sau giờ bên trong lại trống rỗng rồi? Bạc đâu?
Vân Khương Mịch còn tưởng xảy ra lỗi, vội nhắm mắt lại, nghĩ trong đầu: vòng tay ơi vòng tay, thời khắc quan trọng thế này không thể có lỗi nha! Bạc đầu mau xuất hiện!
Sau đó, nghiêm túc mở mắt. Chính là trước mặt vẫn trống không.
Trong không gian, ngay cả một đồng tiền cũng không có! Vân Khương Mịch trừng mắt: Nàng, lại hết tiền rồi?