Những ngày này đều
như vậy, nói chính xác là từ sau trận ầm ĩ với Cố Ly ở công ty lần
trước, thì đã như vậy rồi. Tôi từng hồi tưởng lại cảnh tượng của buổi
hoàng hôn ngày đó rất nhiều lần, cảnh chiều hôm đông đặc, ánh đèn an
toàn rọi đỏ ửng hành lang, vết chân nhuốm máu từ đôi giày cao gót của Cố Ly, loang ra đỏ tươi trên nền đá hoa cương, ở tầng sâu nhất của cõi
mộng, rìa xa nhất của cơn mơ, nơi nông nhất của ảo cảnh, thậm chí khi
tôi tỉnh táo, hình bóng của Cố Ly cũng hiện ra rõ nét trên võng mạc, cái bóng dáng từ từ xa dần càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành một
mũi kim thép màu đen đâm thẳng vào lồng ngực, mỗi lần hít thở đều khiến
tôi cảm thấy nhói đau.
Suốt cả mùa hè, Thượng Hải đều đổ mưa.
Nước mưa thẩm thấu lên từng tấc đất của thành phố. Quần áo của tôi móc trên
giá phơi, không biết bao lần cứ đến lúc gần khô thì lại có một cơn mưa
ập tới, tất cả quần áo lại ướt sũng.
Trên đường, đâu đâu cũng là
lá cây ngô đồng ướt sũng dính chặt trên mặt đường. Mấy trăm năm trước,
khi chúng từ nước Pháp di thực qua đây, chắc chắn chúng chưa từng nghĩ
tới sẽ có ngày có thể nhập gia tùy tục mà phủ kín từng tô giới đắt đỏ
của Thượng Hải, chúng đã tô điểm cho cái thành phố Phương Đông này trở
nên xinh đẹp lạ thường, mang theo cả nét lẳng lơ vô giá, chúng lay động
dục vọng, chúng bao bọc tất cả dã tâm lang sói trần trụi và cảnh tàn sát khốc liệt sắc lẹm trong tiếng lào xào khe khẽ mà mệt mỏi – giống như
tiếng hát thánh thót đang cố che giấu nét thê lương lúc nửa đêm, giống
như mùi cơm thơm ngon đang che đậy cho sự nghèo khốn của ngõ hẻm.
Nét rạng rỡ của liễu Bắc Kinh, vẻ quý phái của mẫu đơn Lạc Dương, phong
thái lộng lẫy của phù dung Thành Đô, vẻ nóng bỏng của bóng dừa Hải Nam,
đều không thể sánh kịp với sự quý giá của ngô đồng Pháp ở Thượng Hải,
chúng thản nhiên ôm lấy những cột đèn đồng đen ngòm hai bên đường, ôm
những lữ khách độc hành trong đêm tối, ủ ấm những người khó ngủ giữa đêm khuya, chúng chìa rộng cành lá xum xuê, khẽ khàng che lên những khung
cửa sổ sáng đèn trong đêm, giống như đang bảo vệ một bí mật rung động
lòng người.
Tôi nằm trên giường, tay đang cầm một cuốn tiểu
thuyết nước ngoài mới đọc được một nửa, tôi không ngủ được – mỗi lần mất ngủ, tôi sẽ lấy trộm một cuốn tiểu thuyết trong tủ sách đa phần là tiểu thuyết nước ngoài tối nghĩa khó hiểu của Nam Tương, lật xem vài trang,
lập tức lăn ra ngủ khò, hữu hiệu hơn nhiều so với dùng thuốc ngủ, nhưng
hiện giờ ngay cả vũ khí giết người của tôi cũng đã mất đi tác dụng.
Những ngày này đều như vậy, nói chính xác là từ sau trận ầm ĩ với Cố Ly ở
công ty lần trước, thì đã như vậy rồi. Tôi từng hồi tưởng lại cảnh tượng của buổi hoàng hôn ngày đó rất nhiều lần, cảnh chiều hôm đông đặc, ánh
đèn an toàn rọi đỏ ửng hành lang, vết chân nhuốm máu từ đôi giày cao gót của Cố Ly, loang ra đỏ tươi trên nền đá hoa cương, ở tầng sâu nhất của
cõi mộng, rìa xa nhất của cơn mơ, nơi nông nhất của ảo cảnh, thậm chí
khi tôi tỉnh táo, hình bóng của Cố Ly cũng hiện ra rõ nét trên võng mạc, cái bóng dáng từ từ xa dần càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành
một mũi kim thép màu đen đâm thẳng vào lồng ngực, mỗi lần hít thở đều
khiến tôi cảm thấy nhói đau.
Nghĩ kỹ lại, hôm Diệp Truyền Bình
trở thành tổng giám đốc công ty chúng tôi, rất có thể nó lọt vào nhóm ba ngày xui xẻo nhất đời tôi.
Ngay tại bàn họp, Diệp Truyền Bình đã sỉ nhục sai lầm của tôi ngay trước mặt mọi người, với bộ mặt của con
chồn sóc, bà ta đã nói với tất cả “trợ lý cấp thấp không cần tham gia
họp sau này nữa.”
Khi ấy ánh mắt Cung Minh nhìn tôi như thể đang
nhìn một bệnh nhân tâm thần, không nói một lời, trong mắt hằn đầy sự
thương hại kẻ cả, và vẻ mệt mỏi màu xám, tôi biết, thứ màu sắc ấy gọi là “bỏ đi”.
Kitty lạnh lùng ra đòn tổng kết với tôi, trên cặp môi tô son màu hồng tươi nhẹ nhàng nhả ra ba chữ: “Đồ dở hơi.”
Sau đó, trong thanh âm của câu nói “đáng đời cậu” kia của tôi, Cố Ly đã để lại cho tôi một cái bóng.
Vận xui xẻo của tôi chưa kết thúc, ngược lại chỉ vừa mới bắt đầu, tôi cảm thấy mình mới là người ứng với câu “đáng đời cậu”.
Một loạt báo ứng đã bắt đầu từ khi tôi tan ca rời khỏi thang máy của tòa
cao ốc. Thang máy dừng ở trạm trung tâm của tầng 12 và tầng 13. Công
nhân bảo trì cạy cửa ra, yêu cầu tôi leo lên phía trên, hai công nhân
này mặc đồng phục giống như mấy tay đàn ông bẩn thỉu trong phim cấp ba
của Nhật vậy, vui vẻ hớn hở đứng ở tầng 13 chờ tôi, bọn họ cho rằng đây
là việc cực kỳ đơn giản. Nhưng tôi phải giải thích thế nào để họ hiểu
việc này với một cô gái mặc váy công sở bó sát và đi giày cao gót đế
nhọn, cũng khó khăn chẳng khác gì bảo họ leo lên tòa tháp Oriental Pearl Tower bằng tay không – tất nhiên, không bao gồm Cố Ly và Kitty, những
tuyển thủ chuyên nghiệp có thể mang giày đế cao 14cm nhọn hoắt chạy vượt rào, từ nhỏ bọn họ đã trải qua bách trận, đi giày cao gót mà cứ như đi
trên đất bằng, cái dáng vẻ lão luyện điệu nghệ, như cá gặp nước của họ
đối với giày cao gót, khiến người ta tin sái cổ rằng bất kể khi họ ngủ
hay tắm, đạp sóng hay lặn nước, đều luôn đạp trên đôi hung khí nhọn hoắt tựa mũi dao ấy, cho dù bạn nói gàn rằng họ đi giày cao gót bước ra khỏi tử cung của mẹ, tôi cũng tin.
Ngay sau khi leo được lên trong bộ dạng nhễ nhại bẩn thỉu, hai gã công nhân vạm vỡ cường tráng xộc tới nói với tôi: “Tốt rồi chị gái, chị chỉ cần đi bộ xuống 13 tầng nữa là có
thể về nhà rồi”… Bạn xem, bọn họ cũng cảm thấy đây là việc rất dễ hệt
như thò tay vào túi lấy kẹo vậy. Tôi cởi giày ra, kéo mạnh cánh cửa của
lối thoát hiểm đen ngòm.
Tiếp sau đó, trên đường tôi về nhà, một
chiếc taxi chạy vọt qua vũng nước bên đường, thế là bức tường nước dựng
đứng ập thẳng lên người tôi. Hồi đó khi cơn bão “Compa” đổ bộ vào Thượng Hải, những cơn sóng lớn đánh vào đê chắn sóng cũng chẳng mãnh liệt đến
thế. Tôi thấy mình giống như Bạch Tố Trinh bị Đại Hải đánh cho phải hiện nguyên hình trong phim Thanh Xà vậy, hoàn toàn quên mất phản ứng, đứng
ngây như trời trồng bên đường. Ngược lại là mấy bác gái tay xách đồ ăn
về nhà đang đi phía sau tôi, rít lên the thé, giống như người bị nước
tạt phải là họ vậy.
Rồi sau đó, tôi mở túi xách ra lấy khăn giấy
lau bộ mặt ướt nhẹp của mình, khi đang lục tìm, di động từ trong túi
văng ra, rơi bộp trên đất, màn hình tinh thể rắc lên một tiếng rồi nứt
thành một mạng nhện. Màn hình soạt một cái đã tắt ngấm, xem chừng như nó đang trăn trối giã biệt tôi.
Lúc này, tôi lại thấy thư thái hơn
chút. Cảm giác người ta sau khi gặp phải một chuỗi đả kích liên túc,
cường độ mạnh, tần suất lớn, chất lượng cao, đều sẽ sinh ra thứ cảm xúc
cảm tử kiểu như Mạnh Khương Nữ khóc ở Trường Thành, khóc hết phiên này
đến phiên khác, thậm chí tôi đang nghĩ, liệu có thể xui xẻo hơn được nữa không? Còn có thể kịch tính hóa hơn nữa không? Có bản lĩnh thì hãy lái
chiếc xe rửa đường lao lên vỉa hè cán chết tôi ngay tại trận đi, để xác
tôi trưng bày trong âm thanh hài hòa của câu “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ” được bạn bè quốc tế từ khắp các nước kéo đến tham quan triển lãm thế
giới nghiêng mình tưởng nhớ. Dám không? Làm được không?
Khi về đến nhà mở cửa ra, ngài Thượng đế vô tình mở miệng nói với tôi như thể người phát ngôn của Chinamobile: “Ta dám.”
Nam Tương cầm bức thư của “M.E” vô cùng quen thuộc với tôi kia – ngày nào
tôi cũng gửi đi không dưới mười thư như vậy – rồi mở thư ra với vẻ mặt
phức tạp, sau đó chuyển nội dung lá thư cho tôi, giống như một quan tòa
đang mặt chau mày ủ chuyển phán quyết tử hình cho phạm nhân đang nản
lòng thoái chí.
Đây vẫn chưa phải là đòn cuối cùng, bất cứ buổi
biểu diễn nào cũng đều có encore, đó là cao trào hạ màn khiến mọi cảm
xúc đều dâng trào tột cùng, mọi người đều ca vang.
Khúc encore
ngày hôm đó, là tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Nam Tương
bước đến bên sofa, cầm điện thoại lên nghe: “Ừ, đang ở đây.” Sau đó nó
nhìn về phía tôi nói, “Tìm cậu đấy. Là Sùng… Lục Nghiêu.”
Tôi bất giác nhớ lại, lúc này lẽ ra tôi phải ở cùng anh ấy trong rạp chiếu
phim, chúng tôi đã hẹn tan ca anh ấy đợi tôi ở dưới cao ốc, còn tôi sau
khi bước ra khỏi lối an toàn, thì quên béng chuyện này, cứ thế rời khỏi
công ty. Tôi đã bỏ lại Sùng Quang một mình đứng đợi ở đó.
Tôi nhận lấy điện thoại, khi nghe thấy giọng dịu dàng trầm ấm của anh ấy vọng vào tai, nước mắt tôi đã chảy xuống.
Tối đó, tôi và Nam Tương ngồi mãi trong phòng khách đợi Cố Ly về, nhưng màn đem ngoài cửa sổ dần đông đặc, người qua đường dần thưa thớt, cả con
phố Nam Kinh Tây nhộn nhịp đã ngủ say, mà Cố Ly vẫn chưa về. Cảm giác
tội lỗi trong lòng tôi và Nam Tương càng lúc càng mãnh liệt theo sự
chuyển dịch của thời gian.
“Cậu nói xem Cố Ly có làm chuyện ngốc
nghếch gì đó vì không chịu nổi đả kích không?” Tôi cuộn mình trong sofa, ôm lấy chiếc đệm tựa lưng hiệu FENDI bằng cả tháng lương của tôi, lập
bập hỏi Nam Tương.
“Cậu nói Cố Ly à? Hay đang nói Lâm Đại Ngọc?”
Nam Tương đầu tóc bù xù, trông như nữ yêu tinh trong động Bàn Tơ, “Cho
dù nó muốn làm chuyện ngốc nghếch, cũng chỉ là cầm một cốc cà phê nóng
rưới lên đầu gã đàn ông trung niên có ý đồ chen ngang, hoặc vào khu
trưng bày của LV ở Hằng Long cõng về một chiếc vali du lịch.”
Tôi nghĩ, cũng đúng. Người bình thường khi tâm trạng không vui, hoặc khi đả kích, thường mượn rượu giải sầu, uống đến say mèm, còn Cố Ly khi tâm
trang khó chịu, lại tao nhã cầm rượu vang đỏ đổ vào cổ Đường Uyển Như
từng ly từng ly một, sau đó dần thấy dễ chịu trở lại.
Đêm đó, tôi và Nam Tương đợi mãi như thế trên ghế sofa, rồi ngủ lúc nào, tôi cũng
không biết. Rốt cuộc hai chúng tôi đã ngủ cả đêm trong phòng khách.
Khi sáng hôm sau tỉnh lại, toàn thân đau nhức, khi mở mắt ra, đã nhìn thấy
Cố Ly đang đứng trước mặt tôi, tay nó đang cầm một con dao mổ sáng loáng (…), nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt long lên sòng sọc như thể yêu tinh chuột đã tu luyện ngàn năm: “Nói đi, cậu muốn lột da, hay là chết
nguyên vẹn.”
Vừa mới bảnh mắt, còn chưa kịp rửa mặt, thần trí còn chưa tỉnh táo, đã bất ngờ đối mặt với câu hỏi khủng khiếp và nghiêm túc như vậy, tôi nói như thể xổ từ gan ruột ra: “Để xem tình bạn nhiều năm
nay của chúng ta.” Tôi chồm lên siết lấy thắt lưng của Cố Ly, rồi ra
chiều đại nghĩa lẫm liệt, “Cậu giết Nam Tương trước được không?!”
“…” Nam Tương nằm đối diện trên ghế sofa cũng đã tỉnh, nhưng vừa mới bảnh
mắt, câu đầu tiên nó nghe thấy chính là “Cậu giết Nam Tương trước được
không?” thoát ra từ miệng tôi – chị em tốt của nó, tôi nghĩ nó cũng thấy khó chịu.
“Tớ chỉ đang chiên trứng ốp la làm sandwich, hỏi các cậu có cần cắt bỏ viền bánh mì nướng, hay là giữ nguyên?”
Cố Ly mỉm cười vừa bí ẩn vừa đoan chính, như Mona Lisa đang cầm chiếc dao
mổ vậy. Nói xong, nó quay người lại yểu điệu bước vào trong bếp… vừa mới bảnh mắt, nó đã trang điểm xong xuôi, trên người vận chiếc áo liền váy
bó sát người bằng lông cừu màu đen với những đường kim tuyến sẫm màu, để lộ khoảng lưng phía sau, trông như không mặc áo ngực vậy (nhưng tôi tin trước ngực nó nhất định đã dán băng dính, trong băng dính nhất định đã
rịt hai cá bra), đeo đôi giày cao gót nhọn lông nhuyễn da hươu màu lam
sẫm (chính là cái đôi Miu Miu gót nhọn như mũi kéo xuất hiện trên bức
tường cực lớn chỗ cửa chính khách sạn Portman), trên tóc cài một cây
trâm mũi nhọn chĩa thẳng về trước còn hình dáng thì kỳ dị, trông như
trên đầu nó đang đội cả tòa tháp Oriental Pearl Tower.
Tôi lập cập dịch đến bên Nam Tương, rồi nghiêm túc hỏi: “Tớ nghĩ nó hạ độc vào trứng ốp la, cậu có thấy thế không?”
Nam Tương lắc đầu, mắt mũi lấp liếm: “Không, nó chỉ tiện tay đã có độc sẵn, đổ thêm một miếng trứng ốp la mà thôi…” Nói xong nó ngoái đầu lại, vừa
vò mái tóc bung xõa quyến rũ, vừa trưng gương mặt mềm mại bất kể là ba
giờ sáng tinh mơ hay bảy giờ chạng vạng tối vẫn quyến rũ mê hoặc của nó, nói với tôi: “Lâm Tiêu, cậu đi tắm rửa súc miệng đi nhé, giờ cậu như
mùi của chiếc ba lỗ cotton của Đường Uyển Như sau khi chơi thể thao xong ra ném vào trong hộc bàn suốt một tuần quên đem về hồi năm thứ ba trung học vậy, sự khác biệt duy nhất giữa cậu và cái áo ấy chính là cậu còn
chưa mốc.”
“Vừa mới bảnh mắt, nói chuyện gì vậy? Tớ nghe thấy tên tớ.” Đường Uyển Như vù một tiếng, xuất hiện ghế sofa giống như một linh hồn, chẳng ai thấy rõ động tác của nó, nó đã xuất hiện trong nháy mắt.
Nó nằm nghiêng như tư thế của nữ hoàng Cleopatra của Ai Cập, cắt ngang
tôi và Nam Tương, còn mặc một chiếc áo ba lỗ.
“Nam Tương nói tớ có mùi giống áo ba lỗ của cậu.” Tôi nói ra vẻ đau lòng.
Đường Uyển Như gật gật đầu, vuốt ve mái tóc tôi, rồi nhìn lại Nam Tương, lạnh nhạt nói: “Đã nhiều năm như thế, vẫn là Nam Tương biết khen ngợi người
ta nhất, chỉ một câu bâng quơ, cũng khiến mọi người ngọt đến tận cuống
họng.”
Tôi và Nam Tương đều bật dậy bỏ đi. Yêu quý sinh mạng, rời xa Uyển Như.
Tiếng dao nĩa liếc vào đĩa sành, nghe âm thanh đó luôn dấy lên cảm giác kinh
hãi. Mỗi lần nghe thấy đều khiến da đầu tôi trong chớp mắt săn lại, cảm
giác giống hệt như tết cái đuôi sam quá chặt, đến mức sắp kéo tôi thành
mắt phượng hoàng đỏ vậy. Những âm thanh giống thế còn có tiếng móng tay
cạo vào bảng đen, tiếng thìa sắt quẹt vào bát sứ tráng men, tiếng tay ma sát với bong bóng… còn cả tiếng đọc thơ của Đường Uyển Như nữa.
Tôi và Nam Tương ngồi lặng trước mặt Cố Ly. Chúng tôi nhìn Cố Ly mà trong
lòng ngổn ngang suy tư, nó an nhàn thản nhiên, ấn đường sáng loáng, đôi
mắt rũ xuống, điềm đạm từ bi, trông như Quán Thế âm đang ăn sáng. Bạn có thể tưởng tượng được không, khiến người ta quá kinh hãi ấy chứ: một con chuột tinh ánh mắt sáng rực rỡ ngồi trên đài hoa sen rũ mắt mỉm cười.
Sau khi Cố Ly ăn hết phần ốp la trước mặt, nó lau lau miệng, rồi bắt đầu
buổi răn dạy và quở mắng tôi và Nam Tương. Trong suốt thời gian dài đến
mười phút, chẳng có bất cứ khoảnh khắc ngừng nghỉ nào, cũng chẳng có bất cứ sai lầm nào, đồng thời ngữ điệu cân bằng ổn định, không có lên
xuống. Riêng với Nam Tương, chủ yếu tập trung vào mấy điểm, ví dụ: “Cậu
gặp khó khăn sao không đến tìm tớ? Tìm Lâm Tiêu thì được ích gì? Kể từ
hồi đại học, nó ngoài sở trường làm hỏng những việc tớ đã lên kế hoạch
chu toàn ra, thì cái được duy nhất của nó cũng chỉ là khi gặp gián có
thể liên tục la hét với âm lượng cực lớn, đến mức tiếng thét đó có khả
năng dọa lui địch thủ. Chỉ trong tình huống không tìm được thuốc diệt
muỗi, cậu tìm nó giúp mới là lựa chọn sáng suốt nhất.” Hay như, “Hơn nữa một trợ lý triển lãm ngắn hạn có gì đáng làm? Đừng nói là ngắn hạn, cho dù là trợ lý chính thức, cũng không phải như Lâm Tiêu, ngày nào cũng
đeo giày cao gót đi khắp Thượng Hải để tìm cho ra thứ cà phê ‘có thể pha ra màu tím’, hoặc bật nhạc Jazz cho mấy chậu cây Cung Minh trồng nghe.
Có việc nào giống việc của người đâu?” Hoặc ví như, “Lẽ nào tớ không
phải là một người thân thiết mà lại ôn hòa? (Nam Tương: “…”) Khi cậu tìm kiếm sự giúp đỡ ở tớ, tớ đã từ chối cậu lần nào chưa (Nam Tương: “…”)
Trông tớ lẽ nào giống người cố chấp lạnh lùng không hiểu lý lẽ sao? (Nam Tương: “…”) Tớ sao nào…”
Còn khi đến lượt tôi, lại cực kỳ đơn
giản mà tập trung, nếu tổng kết bằng một câu thì có thể khái quát: “Lâm
Tiêu này, trí tuệ của cậu chỉ có thể dùng để đi nuôi gà thôi.” Tất
nhiên, nó luận chứng từ chính diện, phản diện, trắc diện, nói có sách
mách có chứng, nêu sự thực, đưa lý lẽ, cuối cùng nói đến mức bản thân
tôi cũng rất tán đồng, nhiều lần nhịn không nổi muốn đứng lên tìm chiếc
khăn tay hoa nhỏ màu trắng để trùm tóc lại, sau đó bê một bát gạo đi rắc vào trong ổ gà.
Suốt cả quá trình ấy, Đường Uyển Như cứ như một
pho tượng Phật, nặng trình trịch không nói chen nửa lời ngồi bên cạnh Cố Ly. Nó vừa bóc quả trứng luộc, vừa cầm trứng chấm vào tương cà rồi ăn,
trông rất là… đặc biệt.
Chính trong khoảng thời gian Cố Ly thao
thao bất tuyệt đó, tâm trạng của tôi và Nam Tương càng lúc càng tốt lên. Đôi môi lóng lánh tựa máu tươi của nó, bật tới bật lui bô lô ba la,
giống như một đóa hoa ăn thịt người không ngừng phun acid rào rào ra
ngoài, còn tôi và Nam Tương thì tắm mình trong màn sương acid đó, trông
có vẻ vô cùng hạnh phúc, nét mặt như những đóa hướng dương đang ngước
lên đón ánh nắng ban mai ấm áp.
Vì bọn tôi đều quá hiểu Cố Ly,
khi nó còn muốn sỉ nhục bạn, khi nó còn muốn dùng những lời mắng nhiếc
sáng tạo vô cùng vô tận đủ mọi cung bậc để nhả ngọc phun châu lên người
bạn, thì có nghĩa trong lòng nó vẫn xem bạn là người thân nhất. Nếu có
một ngày, nó bắt đầu khách sáo với bạn, lễ độ quá mức, giống như con búp bê Nhật Bản đã được lập trình sẵn trình tự lễ nghĩa, nhất cử nhất động
đều tỏ ra phù hợp mà không thất lễ, thì có nghĩa nó sắp rời khỏi bạn.
Chính lúc tôi và Nam Tương gần như sắp mừng rơi nước mắt vì trút được gánh
nặng, thì Cố Nguyên từ trong phòng bước ra, ánh mắt anh ta nhìn về phía
chúng tôi tỏa ra một luồng nhiệt mơ hồ, không mấy trong trẻo, mà vô cùng mập mờ và phức tạp, kiểu ánh mắt này giống như đoạn thi luật không hài
hòa bất chợt xuất hiện trong trường cảnh tựa như phim chị em tình thâm
của chúng tôi, vậy là, Cố Ly đã ngừng lại, quay đầu qua, mỉm cười trông
về phía anh ta.
“Sao em dậy sớm vậy?” Cố Nguyên nở nụ cười gượng, ánh mắt hàm chứa vẻ cưng nựng nhún nhường, nhìn Cố Ly.
“Ừ, vậy à, dậy sớm ăn sáng. Anh muốn ăn chút không?” Cố Ly nhìn Cố Nguyên,
mỉm cười nhã nhặn mà xinh tươi, đôi mắt lấp lánh dưới lớp trang điểm
tinh tế của nó, đang phát sáng tựa những hòn bi ve, thứ ánh sáng của sự
trống rỗng.
Tim tôi đột nhiên chùng lại.
Những ngày tháng
sau đó, cách cư xử đối đãi lịch thiệp dị thường này của Cố Ly và Cố
Nguyên, đều diễn ra liên tục. Thực ra hoàn toàn không thể nói là đối
đãi, mà nói chính xác hơn, phải là Cố Ly đã đơn phương cách ly Cố Nguyên ra khỏi thế giới của mình, đồng thời ngày qua ngày, đang cố sức đẩy anh ta ra xa hơn.
Tôi và Nam Tương âm thầm chứng kiến tất cả, có
nhiều khi, chúng tôi không sao chịu đựng được thêm nữa muốn đưa tay ra
cứu vãn, nhưng chúng tôi luôn ghì cương ngựa trước dốc cao, quay đầu
trước sóng cả. Mâu thuẫn của chúng tôi với Cố Ly vừa được hóa giải chưa
được bao lâu, cho dù phải tự châm lửa đốt mình, cũng phải đợi chúng tôi
mặc xong áo chống cháy đã, nếu không với uy lực của Cố Ly, chỉ trong mấy giây tôi và Nam Tương có thể biến thành một đống tro tàn đựng trong lọ
sành rồi.
Có điều, tôi và Nam Tương vẫn là người có lương tri,
hơn nữa chúng tôi biết trong chuyện này, thực ra Cố Nguyên chẳng làm gì
sai. Diệp Truyền Bình có thể vào ra như phòng khách nhà mình, bình thản
điềm nhiên ngồi lên chiếc ghế cao nhất trong Hội đồng quản trị của
“M.E”, không phải là lỗi của Cố Nguyên. Tôi tin đằng sau vụ việc kỳ dị
này, nhất định đang mập mờ âm hồn của Cung Huân. Cho nên, tôi và Nam
Tương đều đã ngấm ngầm lo liệu xong, đợi một thời gian nữa, đến lúc hai
đứa chúng tôi an toàn rồi, chúng tôi mới xuất ngựa, để làm trung gian
cho hai người họ làm lành với nhau. Những chuyện kiểu này, trong những
năm tháng của chúng tôi, thật tình đã làm quá nhiều rồi, xe nhẹ chạy
đường quen, hay làm khéo tay, làm đến mức hữu xạ tự nhiên hương. Về
phương diện này, nói không phải khoe, tôi và Nam Tương là chuyên gia
lành nghề. Cũng như hồi đại học, tạo ra cơ hội khiến họ suy yếu, sinh
bệnh, thất bại, tắt máy điều hòa hay đẩy vào hồ nước, chiêu thức xưa
phong cách cũ, chẳng qua đổi đối tượng thành Cố Nguyên mà thôi.
Sau mấy ngày mưa dầm liên tục, cuối cùng cũng có một thứ bảy rực rỡ nắng vàng.
Vì đang trong kỳ nghỉ hè, nên cả Thượng Hải đều chật ních người, du khách
trời nam đất bắc đều nhân cơ hội trường học nghỉ hè, trước khi triển lãm thế giới kết thúc, đưa con cái cùng đến ngắm một vòng phong cảnh Thượng Hải. Cả khu Ngoại than lúc nha lúc nhúc toàn người là người, xem ra
chẳng có khác biệt lớn lắm so với ga tàu mùa giáp Tết. Tâm trạng của Cố
Ly lúc này cực xấu, thứ mà nó ghét nhất chính là bọn trẻ con: “Tớ thà
thấy du khách đem theo thuốc súng hoặc những bình acid đến tham quan
Thượng Hải, còn hơn là đem theo lũ con nít đến, bọn chúng gây thù chuốc
oán với Thượng Hải quá nhiều rồi!”
Khu Ngoại Than tấc đất tấc
vàng, lúc này đã biến thành thiên đường của bách tính, từ số 1 đến số 27 của Ngoại Than đã từng kiêu hùng giữa bốn phương, lúc này lại như nàng
công chúa tuyệt trần chốn cung điện lưu lạc vào dân gian bần hàn vậy,
bất cứ ai cũng có thể ngắm nhìn. Bạn xem, thế giới này chính là như vậy. Lên voi xuống chó xoay vòng, cọp có hùng mạnh đến đâu cũng có ngày lọt
xuống đồng bằng và bị chó đuổi, phượng hoàng có lộng lẫy đến đâu cũng có thể ngã nhào xuống rừng liễu mờ sương khói biến thành chim sẻ tầm
thường.
Phía trước nhà hàng Hòa Bình được trang hoàng như mới,
một anh chàng canh cửa mặc áo vest cao cấp đang chau mày sụ mặt, vì du
khách kéo đến quá đông khiến cả đại sảnh nhà hàng biến thành Carrefour
thời hoang tàn, càng gay go hơn là, những du khách này vào chỉ để chụp
ảnh kỷ nhiệm, Carrefour tốt xấu gì cũng còn có doanh thu, còn nhà hàng
Hòa Bình lúc này, chỉ hận là không thể đóng cửa được, khách vào cần phải quẹt thẻ ngân hàng trước.
Nhưng thành phố này luôn có cách để
chưng ra mặt tàn khốc của nó, Roosevelt Club vừa khánh thành ở số 27
Ngoại Than, cái dòng họ từng làm tổng thống Mỹ này, nay đóng hộ khẩu ở
đây, trên sân thượng của đỉnh tòa nhà được xem là lớn nhất Ngoại Than,
đang giăng một tấm lưới lọc “Phí hội viên mười tám vạn”, cho nên, bạn
vẫn có thể ở Ngoại Than trong thời gian đỉnh cao du lịch này, ngồi cô
độc một mình trên sân thượng dưới ánh mặt trời rực rỡ, cúi xuống ngắm
nhìn dòng sông Hoàng Phố, nhìn các kiểu kiến trúc kỳ lạ như thể ma quái ở phía đối diện đang lấp la lấp lánh, rồi cảm thán sao mà cô đơn đến thế.
Chính trong ngày cuối tuần rực rỡ nắng vàng như vậy, Nam Tương đã quyết định
đi sửa mái tóc của mình. Đây có thể nói là thời khắc lịch sử, vì trong
ký ức của tôi, kể từ hồi cấp ba, Nam Tương chưa từng đụng đến chiếc
phướn gọi hồn đen láy óng ả này của nó. Nếu không phải nó đồng ý với sự
sắp xếp của Cố Ly, quyết định vào làm biên tập mỹ thuật trong “M.E”, thì tôi tin trước khi nó tao nhã ngủ trong nấm mồ kia, mái tóc này vẫn sẽ
đi theo nó trong từng chiến dịch chinh phục đàn ông.
Vì quyết
định này, tôi và Cố Ly cùng Đường Uyển Như, đều cùng nhau vui vẻ tiến
lên. Đường Uyển Như thì khỏi nói, bất kể hoạt động nào không vi phạm
hiến pháp quốc gia, nó đều “vui vẻ tiến lên”, chúng tôi không cần lo
lắng nó sẽ từ chối, thứ chúng tôi lo lắng chỉ là nó có “vui vẻ quá mức”
hay không thôi. Nhưng Cố Ly suy nghĩ một hồi rồi cũng “vui vẻ” đồng ý,
về điểm này tôi và Nam Tương lại càng bất ngờ. Nhưng trong lòng tôi biết rõ, thực ra từ hồi tốt nghiệp đại học đến nay, cơ hội để bốn chúng tôi
tụ họp cùng nhau ngày càng ít, cho nên, trong ngày cuối tuần tươi đẹp
như vậy, có thể cùng những chị em tốt của mình đốt thời gian, rong chơi
giữa cuộc đời, há không tuyệt sao?
Nhưng có một điểm, tôi và Nam
Tương cần phải nói cho Cố Ly biết. Nam Tương móc trong túi ra hai tấm
thẻ Vip và tờ phiếu mua hàng, nói với Cố Ly: “Đây là cửa tiệm mới khai
trương, do bạn học đại học của tớ bảo tớ đi, nó nói tớ đến lần đầu sẽ
được miễn phí, nhưng tiệm này…” Nam Tương hít một hơi thật sâu, siết
chặt tay Cố Ly, rồi tiếp tục nói với vẻ đau khổ: “Tiệm này, ở Phố Đông!
Cố Ly, có lẽ cậu nên suy nghĩ thật kỹ!”
Sắc mặt Cố Ly trắng bệch, lo lắng trùng trùng: “Ra ngõ đã đen đủi thế này, tớ dị ứng lắm.”
Tôi cảm thông ôm Cố Ly: “Kiên cường chút đi!”
Cố Ly ngồi trong chiếc BMW của nó, nét mặt nghiêm túc trang trọng như một
liệt sĩ đang ôm bộc phá xông vào trận địa của địch. Còn Đường Uyển Như
lại đặc biệt quan tâm, luôn ngồi sát bên cạnh, siết chặt tay nó, ghé bên tai nó nhắc tới nhắc lui: “Cố Ly, cậu thả lỏng đi, thả lỏng đi… hít sâu vào… cảm nhận một chút, đừng sợ hãi, hít sâu vào, cố lên…” Sau khi nghe suốt mấy phút, tôi luôn ảo giác có thể tiếp sau nữa nó sẽ nói “dạng
chân ra nào”.
Cố Ly chẳng thèm đoái hoài đến Đường Uyển Như, đôi
con ngươi đau khổ của nó lúc này đang quét tới quét lui trên đại lộ Phố
Đông thênh thang, những tòa cao ốc khổng lồ, người đi đường thưa thớt,
lan can phòng hộ ngăn cách giữa đường, bụi bặm tung bay và những con
đường xi măng chẳng thấy màu xanh… nó thở một hơi dài, nói: “Thật đáng
sợ, quá đáng sợ… ở đây giống Bắc Kinh thế!”
Đến trước cửa tiệm
cắt tóc mới khai trương kia, ngẩng đầu lên thấy trên mặt tường phía
ngoài cửa tiệm là một hàng tranh mẫu chụp mấy chàng trai ăn mặc thời
trang đang cầm ván lướt sóng, đánh bóng chuyền bãi biễn, đi chân vịt…
xếp thành hàng, thân thể tráng kiện, những múi cơ bụng cuồn cuộn và các
gương mặt vừa nhìn đã biết được chạm trổ từ đám thần tượng Âu – Mỹ mà ra kia, đủ để tạo nên sức hấp dẫn tuyệt đối cho những cô gái qua lại trên
đường. Trên tấm biển hiệu cực lớn của tiệm là dòng chữ tiếng Anh “BEACH
BOY” như rồng bay phượng múa.
“BITCH BOY? Trai bao sao? Tiệm này
cũng to gan nhỉ, thời nay tin tức chống đồi trụy cứ xa xả như thế, sao
bạn học của cậu còn chưa bị dẹp vậy? Chắc có người che chở chứ gì? Nhất
định là chân tay của quan chức cao cấp nào rồi.” Đường Uyển Như ngước
đầu lên, nhìn hai chữ tiếng Anh đó, vừa đọc, vừa nói ra chiều lo lắng.