Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 233: Chương 233: Chị Giai mới là tài xế lão luyện




“Sao?” Tưởng Đan Ni tương đối xấu hổ, thấy mình được Triệu Đại Vĩ ôm lấy, gương mặt đẹp nhanh chóng trở nên vô cùng mắc cỡ.

Trong lòng Giang Mị kinh ngạc!

Dán vào người Triệu Đại Vĩ, không hiểu vì sao cô ấy cảm thấy vô cùng yên tâm!

Triệu Đại Vĩ cảm nhận được cơ thể hai người mềm mại dán chặc trên người mình, nhanh chóng hít sâu một hơi, sau đó mới nói: “Cẩn thận một chút, đừng để ngã bị thương.”

“Ừ!” Tưởng Đan Ni tương đối hiểu chuyện, lập tức gật đầu, sau đó xấu hổ đứng dậy khỏi người Triệu Đại Vĩ.

Giang Mị lại có chút hưởng thụ nằm trong lòng Triệu Đại Vĩ.

Quyến luyến không thôi, cô ấy mới đứng vững người, vén mái tóc, nói: “Cảm ơn Triệu tổng!”

“Không cần khách sáo, tiếp tục cố gắng.”

“Được!” Giang Mị nói: “Trong vòng mười này, đương nhiên chúng tôi sẽ tạo ra thành tích!”

Ý định của Giang Mị chính là trước tiên khai trương một cửa tiệm, để mọi người thấy đậu hủ thối của thôn Đại Long thật sự có thể kiếm ra tiền.

Sau đó, cô ấy mới bắt đầu bật chế đột nhượng quyền, điên cuồng kiếm nhiều tiền!

Dựa theo ý tưởng của cô ấy, nếu có thể mở cửa tiệm trong toàn quốc, thế thì phí bán nguyên liệu và phí gia nhập liên minh nhượng quyền của đậu hủ thối thôn Đại Long cũng có thể kiếm hơn trăm triệu!

“Cô gắng lên.” Triệu Đại Vĩ vỗ nhẹ bả vai của hai cô gái.

Hai người còn trẻ, hơn nữa có sự chăm chỉ, cho nên Triệu Đại Vĩ nguyện ý tin tưởng hai người, có thể phát triên sự nghiệp.

Triệu Đại Vĩ hỏi thăm cửa tiệm đậu hủ thối một chút, sau đó quay về.

Giang Mị và Tưởng Đan Ni bởi vì được Triệu Đại Vĩ ôm một chút, bây giờ hai người họ đều có hơi đứng núi này trông núi nọ.

“Giang Mị thối tha, vừa rồi có phải cậu cố ý lợi dụng Triệu tổng đúng không?” Tưởng Đan Nị cười đễu, lại có chút ghen tị hỏi.

“Nào có.” Giang Mị chối.

“Còn nói không có, cậu cố ý nằm trong lòng Triệu tổng không chịu đứng dậy. Tớ đã đứng dậy từ lâu, thế mà cậu còn chậm chạp lằng nhằng.”

“Cậu mới lằng nhằng đấy!” Gương mặt xinh đẹp của Giang Mị cũng lập tức đỏ lên!



Triệu Đại Vĩ trở lại thôn, bắt đầu chuẩn bị quà cho Nguỵ Tử Phù và Phùng Giai.

Nói rằng lần trước rất tốt, cho nên tặng họ chủ quà đáp lễ.

Điểm này, Triệu Đại Vĩ cũng không hề quên.

Nhưng vấn đề Triệu Đại Vĩ đang suy nghĩ chính là cô của Nguỵ Tử Phù, Nguỵ Phương Ninh, không phải anh cũng nên bày tỏ một chút, đưa một ít đồ mang tính tượng trưng.

“Tặng cái này đi…”

Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Đại Vĩ cảm thấy không cần thắt nơ, làm như thế sẽ cứng rắn, lạnh lùng, thế là quyết định tặng Hứa Phương Ninh một món quà đơn giản, thực dụng.

Anh lấy một chút Dương Hoả Trùng, sau đó lấy thêm một ít dược liệu, ngâm trong rượu, hỗn hợp thuốc rượu như thế rất có lợi đối với việc điều chỉnh khí huyết của phụ nữ, hơn nữa còn có thể khiến phụ nữ căng tràn sức sống.

Thứ này không có tác dụng nhiều với Nguỵ Tử Phù nhưng đối với Nguỵ Phương Ninh và Phùng Giai mà nói, vậy này chắc chắn vô cùng tốt, hơn kim cương gấp ngàn lần!

Còn đối với quà cho Nguỵ Tử Phù, anh cũng đã nghĩ xong.

Anh quyết định là một ít bùn trắng cho Nguỵ Tử Phù!

Bởi vì chế tạo những thứ này, cho nên vòng vo qua lại một chút, tốn của Triệu Đại Vĩ hết ba ngày.

Thực hiện xong toàn bộ, Triệu Đại Vĩ lái xe đến sơn trang ngoại ô.

Nhắc tới cũng đúng lúc.

Hôm nay lại là sinh nhật Hứa Phương Ninh!

Nguỵ Tử Phù nhận được điện thoại của Triệu Đại Vĩ, nghe nói Triệu Đại Vĩ muốn tới, thế là lập tức nói chuyện này cho Triệu Đại Vĩ.

“Đại Vĩ, hôm nay là sinh nhật cô tôi, anh phải tới, chi bằng anh mua một món quà trên đường đến đây đi.” Nguỵ Tử Phù nói: “Tôi biết quan hệ giữa anh và anh họ tôi không tốt, nhưng xem như đây là thỉnh cầu của tôi, thế nào?”

Trong lòng Triệu Đại Vĩ nói thật là đúng dịp.

“Không cần, vừa khéo tôi có chuẩn bị cho cô của cô một món quà, không ngờ thời gian lại trùng hợp như thế.”

“Anh chuẩn bị quà?”

Nguỵ Tử Phù không kiềm được tò mò, dưới tình huống không biết sinh nhật của cô, anh chuẩn bị quà tặng là muốn làm gì?

Chẳng lẽ vì muốn hoà hoãn mối quan hệ?

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Di không kiềm được bắt đầu bổ não, Triệu Đại Vĩ vì cô ấy, vượt qua khoảng cách giữa Hứa Phương Ninh và Ngô Thanh Sơn, sau đó chuẩn bị quà tặng.

Nghĩ đến đây, cảm giác của Nguỵ Tử Phù đối với Triệu Đại Vĩ cũng sâu hơn một chút.

Nhưng trên thực tế.

Triệu Đại Vĩ chuẩn bị quà tặng cho Hứa Phương Ninh, nhưng lại là thuận tay bổ sung thêm, chủ yếu là vấn đề theo lễ phép.

Anh không ngờ, Nguỵ Tử Phù lại có thể nghĩ nhiều như thế.

Lái xe đến sơn trang ngoại ô.

Triệu Đại Vĩ không nhịn được hỏi: “Chiếc mô tô ba bánh của tôi đậu ở chỗ này có ổn không?”

Trong lòng bảo vệ đủ loại cảm giác.

“Thần y Triệu, anh yên tâm đi, nơi này của chúng tôi không có ai trộm mô tô ba bánh của anh…”

“Được.”

Triệu Đại Vĩ khởi động chiếc Maybach, tự ý chạy vào bên trong sơn trang.

Bảo vệ nhìn thấy cảnh tượng này, mặt tràn đầy hâm mộ.

“Đến bao chúng ta mới có thể lái xe như thế?”

“Xe này cũng không tính là lợi hại, có thể lái được chiếc xe như của chị Giia và cô cả thì mới gọi là lợi hại!”

“Mẹ kiếp, cậu không muốn sống nữa à! Cậu lại đùa giỡn như thế…”

Trên thực tế, bảo vệ ở nơi này có thể thường xuyên nhìn thấy bóng đáng của Phùng Giai và Nguỵ Tử Phù.

Dáng người uyển chuyển tuyệt sắc kia, chắc chắn có thể khiến bọn họ thèm chảy nước miếng.

Nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn một chút, trong lòng cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ không đứng đắn nào.

Thế nhưng Triệu Đại Vĩ lại không giống như thế, anh có năng lực, có bản lĩnh, dáng vẻ lại còn đẹp trai, được Nguỵ Tử Phù và Phùng Giai vô cùng tin tưởng!

Cho nên, bọn họ đang suy nghĩ, e là Triệu Đại Vĩ có thể tiếp xúc với nữ thần của bọn họ ở khoảng cách gần, thậm chí là khoảng cách âm luôn/

Triệu Đại Vĩ đỗ xe xong.

Phùng Giai đi tới cười nói: “Đại Vĩ, cậu đậu xe tốt thật đấy, ai không biết còn tưởng rằng cậu là tài xế lão luyện đấy chứ.”

“Tôi nào phải tài xế lão luyện gì, chị Giai mới là tài xế lão luyện.”

Phụt!

Trương Lam nghe thấy mấy lời này, trong lòng cảm thấy là lạ.

Cái gì mà tài xế lão luyện…

Cậu mới là tài xế lão luyện đấy, mở miệng là lái xe!

Triệu Đại Vĩ thấy sắc mặt Trương Lam không ổn, lập tức sửng sốt!

“Chị Giai, tôi không có ý đó…” Anh vội vàng lúng túng giải thích.

“Được rồi, không cần giải thích, tài xế lão luyện thì là tài xế lão luyện, dù sao chị cũng lái xe cho cậu không ít lần.” Phùng Giai và Triệu Đại Vĩ quen nhau như thế, cũng không ít lần đùa giỡn, vì thế lời nói này của cô ta chẳng có chút lúng túng.

Nét mặt của Triệu Đại Vĩ ửng đỏ: “Chị Giai, chị cũng đừng đùa tôi.”

Dáng vẻ của Phùng Giai đúng là vô cùng xinh đẹp, bởi vì hôm nay là sinh nhật của Hứa Phương Ninh, còn đặc biệt mặc áo dài, vóc dáng vô cùng xinh đẹp, gương mặt mang theo vẻ nhu mì.

Cho nên lời cô ta nói, người bình thường thật sự không chịu đựng nổi.

Con mắt xinh đẹp hơi đổi, Phùng Giai nói: “Được rồi, đi thôi. Còn nữa, cậu chuẩn bị quà gì cho Nguỵ tổng thế…”

Triệu Đại Vĩ nói: “Tóm lại là một món quà tốt. Hơn nữa, món quà này tôi sẽ giữ lại một phần cho chị Giai.”

“Cho tôi?” Cơ thể Phùng Giai khẽ run!

“Đúng, lần trước đã nói rồi, phải tặng quà, cho nên tôi chuẩn bị quà cho chị còn cả Nguỵ Tử Phù và Nguỵ tổng.”

“Như thế sao…” Phùng Giai vô cùng vui vẻ: “Có lòng, chị cảm ơn quà của cậu.”

Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Không cần khách sáo, đưa quà cho chị bây giờ luôn hay chị muốn chờ lát nữa?”

“Để sau hẵng nói đi, trước tiên cậu mang quà đến tặng cho Nguỵ tổng đi.”

“Được.” Triệu Đại Vĩ tạm thời lấy quà của Hứa Phương Ninh ra, còn quà của Phùng Giai và Nguỵ Tử Phù thì cứ tạm thời để lại.

Cầm quà tặng, anh và Phùng Giai cùng bước vào phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.