Trong sảnh lớn, Ngụy Phương Ninh đã nghe Triệu Đại Vĩ muốn đến, nên lúc thấy Triệu Đại Vĩ cũng không thấy ngạc nhiên gì.
Ngược lại, Ngô Thanh Sơn không muốn thấy Triệu Đại Vĩ lắm.
Triệu Đại Vĩ vừa vào cửa đã thấy Ngụy Phương Ninh, bèn nói: “Ngụy tổng, trước đó cũng không biết hôm nay là sinh nhật cô, vội vàng qua đây cũng không mang theo quà đàng hoàng gì.”
“Đây là rượu thuốc tội tự pha, sau khi uống sẽ rất có lợi cho cơ thể, có thể làm cho tinh thần con người ta trở nên trẻ trung, xem như là chút tấm lòng của tôi.”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ đưa đồ cho Ngụy Tử Phù, để Ngụy Tử Phù đưa cho Ngụy Phương Ninh.
Ngụy Phương Ninh nghe vậy không khỏi thấy tinh thần phấn khởi!
Chưa kể, đồ trang sức, vòng cổ khác, danh họa, châu báo hay đồ đạc, Ngụy Phương Ninh đều không hứng thú mấy, nhưng bà ta thật sự hứng thú với món quà Triệu Đại Vị tặng!
Mấy ngày nay bà ta đã được tận mắt thấy được y thuật của Triệu Đại Vĩ!
Mà rượu thuốc anh đích thân tạo ra, chắc chắn không phải sản phẩm thường gì!
Ngụy Tử Phù cầm hộp rượu thuốc đưa cho Ngụy Phương Ninh.
Ngụy Phương Ninh nhận hộp, mở ra xem thử.
Mắt Ngô Thanh Sơn bên cạnh đều suýt xanh lên!
“Rượu nước hai?”
Ngô Thanh Sơn lập tức phẫn nộ: “Triệu Đại Vĩ, anh quá đáng, lại tặng rượu nước hai!”
Sắc mặt Phùng Giai cũng hơi thay đổi.
Ngụy Phương Ninh nhìn nhìn rượu nước hai bên trong, lại nhìn Triệu Đại Vĩ, lộ ra biểu cảm khó hiểu.
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Rượu thuốc này tuy dùng rượu nước hai để làm, nhưng chắc chắn hiệu quả của nó không khác những gì tôi vừa nói. Tổng giám đốc Ngụy, cô có thể yên tâm dùng.”
“Ngoài ra, vì nguyên liệu để chế tạo rượu thuốc là trùng nên sau khi ngâm ba ngày, tôi đã lọc sạch dược liệu một lần, như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng lúc uống.”
Sau khi Triệu Đại Vĩ giải thích xong, Ngụy Phương Ninh mới cảm thấy thoải mái.
Phùng Giai vuốt ngực nói: “Dọa chết tôi, tôi còn tưởng cậu thật sự để một bình rượu nước hai bên trong.”
“Sao vậy được.” Triệu Đại Vĩ lắc đầu.
Ngô Thanh Sơ vẫn hơi lo lắng: “Triệu Đại Vĩ, anh và tôi đều biết, quan hệ giữa chúng ta không tốt, nên, hôm nay anh tặng thứ này, nói thật tôi không an tâm lắm.”
“Rượu này đã tặng cho mẹ tôi, vậy tôi thử một ly thay mẹ trước, xem thử có thật sự hiệu quả như anh nói không, không có vấn đề gì nhỉ?”
Ngô Thanh Sơn muốn chứng minh, rượu thuốc này vốn không có thần kỳ như thế.
Anh ta cũng không tin rượu thuốc đỉnh như vậy, còn có thể khiến người ta trở nên trẻ trung.
Triệu Đại Vĩ: “...”
Nhưng Triệu Đại Vĩ không ngăn cản.
Ngụy Tử Phù và Phùng Giai cảm thấy hành động này không thích hợp lắm, nhưng cũng không muốn làm tăng thêm mâu thuẫn, thế là nhìn Triệu Đại Vĩ không nói gì, bọn họ cũng không lên tiếng.
Tuy Ngụy Phương Ninh nói hai câu, nhưng cũng không lay chuyển được tính tình của Ngô Thanh Sơn thế là chỉ có thể nghe theo anh ta.
Ngô Thanh Sơn rót một ly rượu thuốc, uống cạn trong một hơi.
Sau khi uống xong, anh ta cảm thấy bụng mình lành lạnh, dáng vẻ không thoải mái.
“Triệu Đại Vĩ, đồ của anh là gì đây? Tôi uống xong, không những không thấy trẻ ra, còn cảm thấy vô cùng khó chịu!” Ngô Thanh Sơn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức nói: “Triệu Đại Vĩ, anh đã bỏ độc!”
Sắc mặt Ngụy Tử Phù và Phùng Giai hơi âm u.
Nếu không giải quyết tốt chuyện này, thật sự có thể dẫn đến hiểu lầm lớn.
Phụt!
Lúc này Triệu Đại Vĩ là người trong cuộc lại bật cười.
Mà Ngụy Phương Ninh lại nghi ngờ nhìn Triệu Đại Vĩ và Ngô Thành Sơn, trong phút chốc không biết phải nói thế nào.
Trong lòng bà ta thật sự cả thấy Triệu Đại Vĩ sẽ không làm chuyện như vậy.
Phùng Giai khẽ nhướng đôi mắt xinh đẹp: “Đại Vĩ, cậu còn cười, nói xem chuyện gì đây? Dựa vào trình độ của cậu, hẳn sẽ không xảy ra chuyện như thế này nhỉ?”
Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Tôi đặc biệt điều chế rượu này cho riêng tổng giám đốc Ngụy, sau khi phụ nữ uống mới cảm thấy trẻ trung trở lại, cả người thoải mái, nhưng nếu nam uống vào… sẽ có tác dụng ngược lại, sẽ dẫn đến âm khí xâm nhập, mất cân bằng âm dương.”
Ngô Thành Sơn suýt nữa bùng nổ.
Mất cân bằng âm dương?
“Vậy phải làm sao?” Ngụy Phương Ninh vội hỏi.
“Không sao, uống không nhiều, chắc hẳn một ngày sau là không có vấn đề gì lớn.”
Triệu Đại Vĩ nói: “Ngô thiếu, tôi cũng có rượu thuốc thích hợp với nam, nếu anh muốn thử tôi có thể điều chế riêng cho anh. Nhưng rượu thuốc này của Ngụy tổng, anh đừng uống, uống nhiều sẽ bị âm khí thâm nhập nghiêm trọng, cuối cùng mất đi khí phách đàn ông!”
Ngô Thanh Sơn nghe vậy càng muốn hộc máu hơn.
Nói thẳng ra là nếu uống thứ này nhiều, phỏng chừng anh ta sẽ biến thành thái giám.
Ngô Thanh Sơn hung hăng trừng Triệu Đại Vĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Đại Vĩ, anh độc lắm!”
Triệu Đại Vĩ nói: “Ngô thiếu, là anh tranh uống, tôi đâu có ép anh. Với lại, vốn dĩ đây là quà tôi tặng tổng giám đốc Ngụy, đương nhiên là rượu thuốc, cũng là rượu thuốc được điều chế riêng cho tổng giám đốc Ngụy, vấn đề này nghĩ là ra mà.”
Triệu Đại Vĩ quay đầu nhìn Ngụy Phương Ninh: “Tổng giám đốc Ngụy, cô thử rượu thuốc xem, đảm bảo có cảm giác khác bình thường.”
Ngụy Phương Ninh nghe vậy cũng thử uống một ly.
Quả nhiên, sau khi uống rượu, bà ta cảm thấy cả người thoải mái, cảm giác tuyệt vời của phụ nữ chợt tràn vào tim.
Thậm chí sau khi bà ta uống xong còn muốn yêu đương!
Đương nhiên, đây là biểu hiện trạng thái trở nên trẻ trung, không phải Ngụy Phương Ninh thật sự muốn làm loạn.
Ngụy Phương Ninh uống xong, chợt nói: “Quả thật khác biệt rất lớn. Như cậu đã nói, tôi cảm thấy mình trẻ ra không ít.”
Phùng Giai và Ngụy Tử Phù cũng nhìn Ngụy Phương Ninh, phát hiện sắc mặt Ngụy Phương Ninh tiến triển hơn trước không ít, tốt hơn nhiều.
Trong lòng Phùng Giai chấn động!
Lẽ nào quà Triệu Đại Vĩ chuẩn bị cho cô ấy cũng là cái này?
Trong lòng Phùng Giai hơi vui vẻ.
Dù sao thì thứ này cũng rất không tệ!
Ngụy Tử Phù cũng hơi hâm mộ cô mình, có được rượu thuốc tốt như thế.
Lúc này.
Chỉ có sắc mặt Ngô Thanh Sơn là như gan heo.
Nguyên nhân thì, một nửa là vì tức, nửa vì tác dụng của rượu thuốc khiến cơ thể anh ta lạnh lẽo khó chịu vô cùng.
Tặng quà xong, mọi người bắt đầu trò chuyện, mừng sinh nhật Ngụy Phương Ninh trong sơn trang.
Bây giờ tâm trạng Ngụy Phương Ninh rất tốt, chấp nhận đề nghị này.
Tiệc sinh nhật diễn ra rất vui vẻ, không có ảnh hưởng gì bởi bài đệm trước đó.
Sau buổi sinh nhật, Ngô Thanh Sơn rất khó chịu, kéo Triệu Đại Vĩ sang một bên: “Triệu Đại Vĩ, có thuốc giải không? Bây giờ tôi… rất khó chịu!”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Dạy dỗ anh một chút, lần sau nhớ lấy dạy dỗ này, sau này đừng làm bậy.”
Anh cười cười, bổ sung một câu: “Được rồi, đừng nhịn nữa, mau đến nhà vệ sinh đi, nhịn không khó chịu sao?”
Ngô Thanh Sơn đột nhiên trưng ra biểu cảm muốn giết Triệu Đại Vĩ: “Triệu Đại Vĩ, anh thật ác! Nhưng anh hung hăng càn quấy không lâu được đây, hôm sau, khách sạn Thiên Duyệt của tôi chính thức hoạt động! Đến lúc đó có anh khóc!”
“Vậy sao?” Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi rất mong đợi.”
Triệu Đại Vĩ vừa dứt lời, Ngô Thanh Sơn đã vội vàng chạy đi, vì anh ta thật sự hết nhịn nổi, phải đến nhà vệ sinh giải quyết.
Tiệc sinh nhật đơn giản kết thúc, Triệu Đại Vĩ lến vào trong xe, đưa tặng đồ cho Ngụy Tử Phù
“Cô đừng để ý bao ngoài, đồ bên trong là đồ tốt. Thứ này hẳn là kem dưỡng trắng tốt nhất trên thế giới nhưng vì nguyên liệu khó tìm, tôi chỉ có thể tặng cô một lọ.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Cảm ơn!” Ngụy Tử Phù ngượng ngùng cười.
“Của tôi đâu?” Phùng Giai hỏi.
“Bây giờ tôi phải về, chị đi cùng tôi, tôi lấy đồ tặng cho chị.” Triệu Đại Vĩ cười.
“Anh phải về ư?” Ngụy Tử Phù nói: “Tôi tiễn anh.”
“Không cần đâu, cô ở lại chăm sóc tổng giám đốc Ngụy đi.” Ngụy Phương Ninh ăn sinh nhật uống chút rượu, lại uống thêm ít rượu thuốc, nên bây giờ hơi mơ hồ.
“Được.” Ngụy Tử Phù gật đầu.
Triệu Đại Vĩ và Phùng Giai cùng đến xe.
Triệu Đại Vĩ cầm rượu thuốc đưa cho Phùng Giai: “Dược liệu kem dưỡng trắng hiếm quá, không thể tìm thêm cho chị Giai, nhưng rượu thuốc này cũng rất quý, dược liệu cũng khá hiếm, không kém kem dưỡng trắng là bao, tặng cho chị Giai cái này.”
Đoán được là rượu thuốc, Phùng Giai vui vẻ đến mức kích động, hôn lên mặt Triệu Đại Vĩ một cái: “Cảm ơn Đại Vĩ!”
Triệu Đại Vĩ sờ sờ mặt, mặt cũng ửng đỏ.