Thấy Triệu Tú Hòa hỏi mình bước tiếp theo làm thế nào, thực ra Triệu Đại Vĩ rất muốn nói, cái loại người lòng lang dạ sói này, không cứu anh ta là xong.
Nhưng nghĩ đến tâm tình của Triệu Tú Hòa, anh chỉ nói: “Chị tự quyết định chuyện này đi, chị muốn cứu Hạ Vĩ, làm hòa với anh ta hay trực tiếp rời khỏi Hạ Vĩ. Những điều này đều tùy chị.”
“Cái này...”
Ngay lập tức, tâm tư Triệu Tú Hòa giằng xé dữ dội.
Một lúc lâu sau, cô ta mới ngượng ngùng nói với Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, hay là cứu Hạ Vĩ đi? Dù anh ta đáng ghét nhưng nửa đời còn lại không được làm đàn ông, sự trừng phạt này quá nặng rồi.”
Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ không từ chối, anh chỉ hỏi: “Xác định muốn cứu, sau này không hối hận chứ?”
Triệu Tú Hòa gật đầu: “Không hối hận!”
Triệu Đại Vĩ cười, lắc đầu: “Tôi thấy chị sẽ hối hận thôi. Có điều, con người đều như vậy, chưa nhìn thấy kết quả cuối cùng thì vẫn ôm mộng tưởng trong lòng.”
Không phải là anh không biết, Triệu Tú Hòa đồng ý cứu Hạ Vĩ là một quyết định vô cùng ngu ngốc, nhưng nếu không làm vậy, e là Triệu Tú Hòa vẫn sẽ không từ bỏ ý định.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Đại Vĩ quyết định để Triệu Tú Hòa đối mặt với hiện thực một chút.
Về Hạ Vĩ...
Anh có thể dùng rất nhiều cách để trừng phạt Hạ Vĩ, đối phó với loại người cặn bã này, Triệu Đại Vĩ anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nghĩ xong chủ ý, Triệu Đại Vĩ nói: “Được, vậy thì cứu Hạ Vĩ!”
“Cảm ơn Triệu tổng!” Triệu Tú Hòa vô cùng cảm kích và biết ơn Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp dẫn Triệu Tú Hòa lên xe, thẳng tiến đến thôn của Hạ Vĩ.
Đến cửa nhà Hạ Vĩ, Triệu Đại Vĩ vừa xuống xe đã bị Hạ Vĩ ôm chặt lấy bắp đùi: “Thần y, cầu xin cậu cứu tôi, tôi sai thật rồi!”
“Thần y, hãy cứu con trai tôi, nếu không, nhà họ Hạ chúng tôi thật sự không có người nối dõi mất!” Cha mẹ Hạ Vĩ cũng vội vã cầu xin Triệu Đại Vĩ.
“Tú Hòa, con nói với thần y đi, chúng ta thật sự sai rồi.” Thấy Triệu Đại Vĩ không nói gì, ngay lập tức hai ông bà già đặt hết hi vọng lên Triệu Tú Hòa.
Tuy Triệu Tú Hòa chán ghét những người này, nhưng vẫn thở dài: “Chúng tôi đến đây chính là để chữa trị cho Hạ Vĩ!”
Hạ Vĩ mừng thầm trong lòng: “Cảm ơn! Cảm ơn!”
“Thần y, cậu yên tâm, sau này tôi sẽ đối xử với Triệu Tú Hòa thật tốt, không ly hôn nữa, cũng sẽ không để Triệu Tú Hòa phải chịu ấm ức trong nhà chúng tôi.”
Hạ Vĩ đảm bảo.
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Nếu anh không làm được những chuyện này thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ bị trời đánh! Nửa đời sau tôi không thể trở thành đàn ông!” Hạ Vĩ đưa ra lời thề sắt son.
“Nhớ kỹ lời anh nói.” Triệu Đại Vĩ cũng không nói nhiều: “Muốn chữa trị cho anh cũng được thôi, nhưng cần mấy người hàng xóm láng giềng làm chứng, tránh việc chúng tôi làm người tốt mà sau này lại bị mang tiếng xấu.”
Anh đề phòng bản thân sẽ bị trả đũa sau khi chữa trị cho Hạ Vĩ.
“Vâng vâng vâng!” Hạ Vĩ không quan tâm đến chuyện gì nữa, anh ta đi tìm hàng xóm láng giềng đến chứng kiến.
Không lâu sau, có bảy tám người đến làm chứng.
Triệu Đại Vĩ đứng trước mặt mọi người, nói với Hạ Vĩ: “Cơ thể anh không ổn là vì anh thường xuyên làm xằng làm bậy, hôm nay tôi có thể chữa trị căn bệnh của anh để anh làm một người đàn ông chân chính, nhưng hãy nhớ lấy, sau này không được làm xằng bậy, nếu không một khi tái phát, thần tiên cũng khó cứu!”
Lời nói là đang đe dọa Hạ Vĩ.
Mục đích khác, anh muốn mọi người biết rằng Hạ Vĩ không ổn nên anh mới ra tay giúp đỡ, chứ không phải vì lí do nào khác.
Triệu Đại Vĩ giữ chặt vùng eo bụng của Hạ Vĩ, khẽ vân vê tay, thực ra anh đang hóa giải sợi long khí hình cây kim trong người Hạ Vĩ, sau đó nói: “Được rồi, không sao rồi, bây giờ anh cảm nhận một chút đi, phần bụng không đau nữa đúng không?”
Hạ Vĩ cảm nhận một chút, phát hiện ra quả thật là vậy!
“Cảm ơn thần y!” Hạ Vĩ và cha mẹ anh ta đều cảm ơn Triệu Đại Vĩ.
Hàng xóm xung quanh cũng nói y thuật của Triệu Đại Vĩ cao siêu, quả đúng là thần y!
Chữa trị cho Hạ Vĩ xong, Triệu Đại Vĩ nhìn Triệu Tú Hòa: “Chị Tú Hòa, kế tiếp, chị muốn ở lại nhà họ Hạ hay chuẩn bị về thôn Đại Long?”
“Tôi vẫn nên ở lại đi.” Triệu Tú Hòa thấy thành kiến của mọi người về mình đã được xóa bỏ, cô ta bằng lòng ở lại.
“Được, nếu đã vậy thì chị cứ ở lại đi. Tôi còn có việc cần làm trong nội thành, tôi về trước đây.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Thần y, hay là nán lại ăn bữa cơm đi!” Người nhà họ Hạ mời ở lại.
“Không được.” Triệu Đại Vĩ xua tay, lái xe rời đi.
Nhưng đi được nửa đường, Triệu Đại Vĩ đỗ xe bên đường, quay người lặng lẽ đi bộ đến nhà Hạ Vĩ ở trong thôn.
Anh biết rõ, thực ra, điều then chốt trong chuyện của Triệu Tú Hòa không nằm ở Hạ Vĩ mà nằm ở người khác.
Triệu Tú Hòa không thể sống yên ổn trong nhà Hạ Vĩ.
Đúng như dự đoán.
Nhá nhem tối, mười mấy tên côn đồ cầm ống tuýp sắt đến trước cửa nhà Hạ Vĩ.
“Hạ Vĩ, nghe nói vợ mày về rồi, mau giao cô ta ra đây!”
“Gọi Triệu Tú Hòa ra đây! Cô ta đã ở cùng một thôn với Triệu Đại Vĩ rồi, đừng nghĩ sẽ được sống yên ổn ở Khâu Dã chúng ta!”
Đám côn đồ làm ẫm ĩ trước của nhà Hạ Vĩ.
Hạ Vĩ đã muốn trả thù Triệu Tú Hòa từ lâu, chẳng những thế, hắn còn đi thông báo cho đám côn đồ này biết Triệu Tú Hòa đã về nhà.
Mà lý do khiến hắn làm vậy thực sự rất đơn giản, hôm nay Triệu Tú Hòa đã khiến hắn vô cùng mất mặt với cả thôn!
Hắn đã nghĩ ra mưu hèn kế bẩn này!
Nhưng hắn sợ Triệu Đại Vĩ, nên mới dùng đến cách quanh co như này!
Hạ Vĩ nói: “Tôi gọi Triệu Tú Hòa ra ngay!”
“Tú Hòa, đám người đó lại đến tìm cô! Cô ra ngoài đi, nếu không cả nhà chúng ta sẽ gặp họa đấy!” Hạ Vĩ vừa nói vừa kéo Triệu Tú Hòa ra ngoài.
Triệu Tú Hòa vùng vẫy: “Hạ Vĩ, trước đây anh nói là không sao mà? Chẳng phải anh nói sẽ bảo vệ tôi sao?”
Sau khi trở về, Triệu Tú Hòa nghe thấy Hạ Vĩ nói không ít lời hay ý ngọt, nhưng mọi chuyện ập đến, cô ta mới biết mọi thứ đều là giả dối!
Hạ Vĩ nói: “Tôi không có cách nào khác, tôi đánh không lại đám người ấy. Tú Hòa, vì nhà chúng ta, tôi chỉ có thể nương nhờ cô!”
Nói rồi, Hạ Vĩ cưỡng ép, kéo Triệu Tú Hòa ra ngoài.
Tên côn đồ cầm đầu thấy Triệu Tú Hòa, nói: “Tao bảo mày đừng quay về mà mày cứ muốn về, mày coi Hắc Vũ tao như không khí à?”
Hắc Vũ tiến lên, túm lấy tóc Triệu Tú Hòa, tát cô ta một cái: “Cho mày coi thường ông này!”
Nói xong, gã ta còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Triệu Tú Hòa.
Đánh một trận, Hắc Vũ cảm thấy cực kì thích thú, vồ lấy ống tuýp, định quật thẳng vào lưng Triệu Tú Hòa!
“Dừng tay, tao cho phép chúng mày động vào chị ấy à?” Bất thình lình, Triệu Đại Vĩ không biết từ đâu nhảy ra.
Thật ra anh vẫn luôn quan sát chỗ này.
Vốn dĩ anh có thể ra tay cứu Triệu Tú Hòa sớm hơn.
Nhưng anh không làm vậy.
Anh hi vọng, qua trận đòn ác độc này, Triệu Tú Hòa có thể nhớ kỹ, có nhiều người không đáng để mong đợi, sự ngây thơ, đơn thuần vĩnh viễn chỉ có thể đổi lấy phản bội!
Triệu Đại Vĩ nhìn đám người Hắc Vũ, đồng thời cũng nhìn cả Triệu Tú Hòa.
Triệu Tú Hòa kinh ngạc: “Triệu tổng!”
Triệu Đại Vĩ không đáp lại Triệu Tú Hòa, chỉ nói với Hắc Vũ: “Tao chính là Triệu Đại Vĩ, người chúng mày muốn trả thù, không sợ chết thì cứ việc đến đây!”