“Cần thiết phải nói với anh à?” Triệu Đại Vĩ mặc kệ, không tranh cãi với Hạ Vĩ, anh kéo Triệu Tú Hòa lên xe, nói: “Chúng ta đi.”
Triệu Tú Hòa lên xe nhưng lại hỏi: “Triệu tổng, chúng ta đi đâu thế?”
“Đi với tôi là được.”
Triệu Đại Vĩ quay đầu xe, đi thẳng đến khu vực nội thành của thành phố Khâu Dã.
Người nhà Hạ Vĩ hoàn toàn chết lặng, trong lòng họ nôn nao, cảm thấy vô cùng bất ổn.
Hàng xóm của Hạ Vĩ rất kinh ngạc, nói: “Hạ Vĩ à, có vẻ cậu và người tai to mặt lớn kia không hợp nhau, có chuyện gì vậy?”
Hạ Vĩ tự trấn an tinh thần, ngẫm nghĩ rồi giải thích: “Người họ Triệu đó bắt cóc vợ của tôi, hôm nay vợ tôi đến để li hôn với tôi!”
“Cái gì? Triệu Tú Hòa cũng không phải loại người không ra gì mà?” Người hàng xóm kinh ngạc tột độ.
Sau cảm giác bất ngờ ấy, anh ấy lại thầm cảm thấy không chắc đây là lời nói thật.
Tuy anh ấy không quá thân thiết với Triệu Tú Hòa, nhưng cũng có nói chuyện qua lại, nhìn qua thì cô ta không phải loại người ấy.
Ngoài ra, Triệu Tú Hòa cũng không phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ông chủ lớn đó dựa vào cái gì mà thích cô ta chứ.
Trái lại, gần đây Hạ Vĩ không hề thành thật, khả năng cao là anh ta nói dối cũng nên.
Nghĩ đến đây, cái nhìn của người hàng xóm đối với Hạ Vĩ đã xấu đi rất nhiều.
Hạ Vĩ lại nói: “Người đàn bà này chân trong chân ngoài, không cần cũng được, loại đàn bà ấy, bẩn thỉu!”
“Không sai, con trai tôi không cần loại đàn bà ấy!” Cha mẹ Hạ Vĩ cũng nói theo.
Đợi người hàng xóm rời đi, cha mẹ Hạ Vĩ hỏi anh ta: “Con trai à, cơ thể con... không có bệnh tật gì chứ hả? Hay là đi bệnh viện kiểm tra đi?”
“Hai người nói gì thế, cơ thể con sao có thể...” Đang muốn phủ nhận, Hạ Vĩ cảm thấy không đúng lắm, bản năng anh ta cảm thấy hình như cơ thể mình đang có vấn đề lớn.
Phần bụng dưới đột nhiên đau quặn lại.
“Con trai à, có phải con thấy không ổn không?” Sắc mặt của cha mẹ Hạ Vĩ lo lắng đến khó coi.
Hạ Vĩ ngẫm nghĩ: “Con đến bệnh viện thành phố khám xem sao.”
Nói rồi, anh ta phóng xe máy thật nhanh đến bệnh viện nằm ở trung tâm nội thành để kiểm tra, kết quả kiểm tra nói rõ anh ta không ổn rồi, là sự biến đổi bệnh lý về rối loạn hữu cơ.
Nói một cách đơn giản, nó không khác gì việc bị thiến.
“Bác sĩ, không cứu chữa được ư?” Hạ Vĩ lo lắng tột cùng.
Là đàn ông, ai có thể chịu được việc bản thân biến thành thái giám!
Không nói đến việc có phải là phụ nữ hay không, nói một cách đơn giản, chuyện này mà truyền ra ngoài, anh ta cũng không còn cách nào để có thể tiếp tục ở lại trong thôn được nữa.
“Không cứu được, tôi thật sự không thể chữa trị được, hay là cậu đi đến bệnh viện lớn kiểm tra đi. Có điều, cậu cũng đừng hi vọng quá nhiều.”
Nghe bác sĩ nói vậy, toàn thân Hạ Vĩ chán chường, suy sụp như biến thành người tàn tật.
Lúc này.
Anh ta bỗng nhớ ra, Triệu Đại Vĩ nói ngày mai anh ta sẽ hoàn toàn biến thành thái giám.
Nếu là ngày mai, chẳng phải thật ra hôm nay vẫn cứu được?
Nghĩ vậy, anh ta lập tức rút điện thoại gọi cho Triệu Tú Hòa.
Lúc này Triệu Tú Hòa đang đi vào khách sạn cùng Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ đặt hai phòng, điều này khiến Triệu Tú Hòa thấy hơi ngượng ngùng.
Sau khi đặt phòng xong, Triệu Tú Hòa đến phòng của Triệu Đại Vĩ, nói: “Triệu tổng, nếu Hạ Vĩ đã nhất quyết muốn li hôn, còn nói những lời làm tổn thương người khác như vậy, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi cũng không muốn ở cùng anh ta.”
Triệu Tú Hòa đã bị người nhà họ Hạ làm tổn thương tột cùng.
“Triệu tổng, tối nay tôi muốn về Phong Lâm.” Cô ta nói.
Triệu Đại Vĩ khẽ lắc đầu, không quá đồng tình với quyết định này, anh giải thích: “Tiếp xúc với chồng chị trong thời gian ngắn này, theo sự hiểu biết của tôi, nếu chị muốn đi như vậy, chắc chắn anh ta sẽ ra sức làm điều xấu với chị.”
“Trước khi chúng ta đi, anh ta đã nói năng linh tinh, nói là giữa tôi và chị có vấn đề, khi chúng ta thật sự đi rồi, chắc chắn anh ta càng bất cần, không e ngại điều gì!”
“Chị có tin không, bây giờ chúng ta rời khỏi nhà họ Hạ, nói không chừng cả cái thôn ấy đều cho rằng giữa tôi và chị có mối quan hệ không thể nói cho người khác biết!”
Triệu Tú Hòa đỏ mặt, nhưng không tin lắm.
“Chắc sẽ không như thế đâu chứ?” Triệu Tú Hòa nói.
“Không hẳn là không, đề phòng người khác là việc không thể thiếu. Người nhà chồng chị đã quen thói vu oan hãm hại, vậy chúng ta phải triệt đường lui của bọn họ, đây mới là kế sách vẹn toàn!”
“Làm như nào?” Triệu Tú Hòa ngờ vực.
“Không cần phải làm gì khác, chỉ cần chờ đợi là được rồi.” Triệu Đại Vĩ nói, rồi dẫn Triệu Tú Hòa đi ăn trưa.
Vừa mới ăn bữa trưa xong.
Triệu Tú Hòa nhận được cuộc gọi của Hạ Vĩ.
Cô ta nhíu mày, bắt máy, giọng điệu không hề khách khí: “Hạ Vĩ, anh còn gọi điện cho tôi làm gì?”
Hạ Vĩ bị mắng nhưng không dám lớn tiếng phản bác, chỉ có thể nói dịu dàng, nhỏ nhẹ nịnh hót: “Tú Hòa, vị thần y đi cùng em có ở bên cạnh em không? Anh có vài lời muốn nói với cậu ta...”
“Anh tìm Triệu tổng làm gì?” Triệu Tú Hòa nghi ngờ.
“Cô... Haizz! Bị thần y nói trúng rồi, vừa nãy anh mới tới bệnh biện, bác sĩ nói anh không ổn!” Hạ Vĩ như cầu xin: “Tú Hòa, em và thần y thương tình, nói cậu ta cứu anh với!”
“Tú Hòa, anh không li hôn với em nữa! Em cũng quay về đi!”
“Tú Hòa, anh sai rồi, sau này nhất định anh sẽ đối xử với em thật tốt!”
Triệu Tú Hòa lặng người.
Khỏi phải nói, thật sự Triệu Tú Hòa hơi động lòng.
Dù sao thì hai từ “li hôn” chẳng dễ nghe, Triệu Tú Hòa cũng không muốn li hôn.
Nhưng, vào lúc Triệu Tú Hòa đang do dự, Triệu Đại Vĩ thuận tay cầm lấy điện thoại, nói: “Hạ Vĩ, tôi không tin nhân phẩm của anh, từ giờ trở đi, anh nói rõ mọi chuyện mà anh vu oan hãm hại Triệu Tú Hòa cho cả thôn nghe, đến khi nào hài lòng tôi có thể suy nghĩ đến việc chữa trị cho anh.”
“Nếu tôi không hài lòng thì anh cứ đợi đấy, đợi hôm nào tâm trạng tốt lên, tôi lại tìm anh.” Triệu Đại Vĩ nói: “Đúng rồi, bệnh đó của anh không để sang ngày mai được đâu, tốt nhất anh nên hành động nhanh một chút.”
“Cái gì?”
Nghe Triệu Đại Vĩ nói muốn công bố những chuyện anh ta đã vu oan hãm hại cho toàn thôn, Hạ Vĩ cảm thấy chuyện này còn khó chịu hơn cả việc giết anh ta!
Nhưng, cuối cùng Hạ Vĩ lại thấy cơ thể quan trọng hơn!
Hạ Vĩ cắn răng, nói: “Được, tôi sẽ mau chóng đi làm!”
Lúc này Hạ Vĩ không còn lựa chọn này khác.
Anh ta vội vã trở về nhà, giải thích với cha mẹ, thực ra là anh ta yêu cầu tránh thai, cơ thể Triệu Tú Hòa không có vấn đề gì, sau đó lại chạy đi giải thích với hàng xóm, nói rằng chuyện Triệu Tú Hòa bỏ trốn cùng người giàu có cũng là do anh ta phát ngôn bậy bạ.
Ngay tức khắc, cha mẹ Hạ Vĩ cảm thấy Hạ Vĩ chính là đồ vô lại.
Người hàng xóm càng khinh thường Hạ Vĩ hơn.
Hạ Vĩ biết như này là chưa đủ.
Anh ta cầm chiếc loa to, lái xe máy đi lại trong thôn, phát lời xin lỗi của mình: “Triệu Tú Hòa, anh xin lỗi, Hạ Vĩ anh là đồ bỏ đi, anh không nên vu oan em có tư tình với người khác, là anh muốn li hôn nhưng không muốn bị người trong thôn nói ra nói vào, nên mới nói cơ thể em không thể mang thai được!”
“Hạ Vĩ anh là đồ bỏ đi! Hạ Vĩ anh là đồ chó!”
“Tú Hòa, em tha thứ cho anh đi!”
Hạ Vĩ lái chiếc xe máy đi lại trong thôn, phát đi phát lại những lời này.
Người trong thôn đều kinh ngạc!
“Cái tên Hạ Vĩ này thật là đồ chẳng ra gì!”
“Hạ Vĩ bị làm sao vậy nhỉ, sao đột nhiên lại xin nhận lỗi trong thôn... anh ta đâu phải người như thế!”
“Không sai, Hạ Vĩ này chưa từng bị ảnh hưởng bởi chuyện gì, chắc chắn là gặp rắc rối rồi, bắt buộc làm vậy nên anh ta mới thành thật một cách bất ngờ như này!”
Mọi người sôi nổi suy đoán, sau đó mắng mỏ Hạ Vĩ, thật đúng là một tên cặn bã!
Sau khi lái xe máy đi vòng quanh thôn mấy vòng, Hạ Vĩ mới gọi điện cho Triệu Tú Hòa, tiện thể còn gửi cho Triệu Tú Hòa video mình xin lỗi trong thôn.
“Tú Hòa, chuyện nên làm anh đều làm hết rồi, em bảo thần y cứu anh đi, anh không muốn trở thành thái giám!”
“Em cũng không muốn sống không hạnh phúc trong nửa đời còn lại mà, đúng không?” Lúc này, Hạ Vĩ trở nên hèn mọn đến tột cùng.
Triệu Tú Hòa hơi lưỡng lực, bèn nhìn Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, chúng ta phải làm gì tiếp theo?”