Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 229: Chương 229: Đã có Maybach, cần gì xe moto ba bánh




Triệu Đại Vĩ đến Thế ngoại sơn trang.

Phùng Giai mặc một bộ đồ công sở, có chút trịnh trọng xuất hiện ở trước mặt Triệu Đại Vĩ, giọng dịu dàng gọi: “Triệu tổng!”

Triệu Đại Vĩ có hơi nghi hoặc.

Phùng Giai cười nói: “Cậu đi theo tôi, cậu đã biết rõ tại sao tôi lại xưng hô với cậu như vậy rồi mà.”

Triệu Đại Vĩ tò mò đi theo Phùng Giai, đi vào cửa lớn của sơn trang.

Thì ra, trên một sân trống trong sơn trang, có một chiếc xe sang trọng mới tinh trong giống Mercedes-Benz đang đỗ ở đó.

Nhưng mà Triệu Đại Vĩ nhìn kỹ lại, lập tức phát hiện phần đuôi của thân xe, ngoại trừ có nhãn hiệu xe Mercedes-Benz ra, đồng thời còn có chữ cái ký hiệu Maybach!

Triệu Đại Vĩ có hơi kinh ngạc.

Sau đó, ánh mắt của anh rơi vào người Ngụy Tử Phù đang đứng ở bên cạnh xe.

Chỉ thấy Ngụy Tử Phù mặc một chiếc váy trắng, dáng người yểu điệu đứng ở bên cạnh xe, khí chất ưu nhã xuất trần, đồng thời trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, cực kỳ ngọt ngào động lòng người.

Không thể nghi ngờ, Ngụy Tử Phù đứng ở bên cạnh xe, khiến chiếc xe này rạng rỡ lên không ít.

Phùng Giai giải thích: “Vốn muốn chuẩn bị cho cậu Maybach chính gốc, nhưng mà nghĩ đến việc cậu ở thôn Đại Long, đường không rộng, lại không dễ đi, thế nên Tử Phù mới quyết định mua cho cậu chiếc xe Mercedes-Benz Maybach S680.”

Ngụy Tử Phù gật gật đầu, nhếch môi với Triệu Đại Vĩ, cười hỏi: “Thích không?”

“Tôi đã chuẩn bị chiếc xe này từ sớm, chỉ đợi đến ngày anh lấy được bằng lái là sẽ tặng cho anh.” Cô ấy nói xong, lập tức cướp lời nói: “Không nên vội vã từ chối.”

“Chiếc xe này là xe công vụ tôi chuẩn bị cho anh!”

“Anh là ông chủ lớn của khách sạn, nếu như không có một chiếc xe ra gì, có lẽ ở Phong Lâm còn có thể đi ngang, nhưng ra đến bên ngoài, mọi người đều chỉ nhận xe không nhận người.”

Ngụy Tử Phù tìm một lý do hay để Triệu Đại Vĩ phải nhận lấy.

Triệu Đại Vĩ nghe thấy Ngụy Tử Phù nói như vậy, anh không thể từ chối được.

Vốn dĩ anh cho rằng đây là xe Ngụy Tử Phù báo đáp công anh chữa bệnh tặng cho anh, nhưng mà hiện tại Ngụy Tử Phù nói là xe công vụ, trực tiếp chặn đứng lời anh chuẩn bị nói.

Đương nhiên, nếu bình tĩnh xem xét chiếc xe này thật sự không tệ, anh liếc mắt nhìn qua, lập tức có chút động lòng.

Triệu Đại Vĩ tiến lên, đi dạo quanh cái xe mới này một vòng, phát hiện cho dù là vẻ ngoài hay đồ vật bên trong đều vô cùng xuất chúng, phù hợp với chờ mong đối với xe trong lòng anh.

Hơn nữa.

Thứ làm cho người khác rung động nhất vẫn là biển số xe!

Chỉ thấy biển số xe của chiếc xe này, vậy mà lại là Nam G88888.

Chữ “Nam” trên biển số xe tất nhiên là tỉnh Giang Nam, G đại biểu cho thành phố Phong Lâm tỉnh Giang Nam!

Số đuôi 5 số 8 vô cùng khí phách!

Mà trên cơ bản biển số như vậy đều là chỉ có thể gặp mà không có thể cầu, hoặc là cần tiêu tốn một cái giá rất lớn thì mới có thể có được!

Trong lòng có hơi rung động, Triệu Đại Vĩ không khỏi nhíu mày, kinh ngạc cười nói: “Tôi rất thích!”

“Chẳng qua, xe này phải tốn bao nhiêu tiền thế?”

Triệu Đại Vĩ không hiểu lắm về giá cả xe, cũng không hiểu giá của cái biển số xe này, nhưng ước chừng cũng biết có được cả chiếc xe này, sợ là phải hơn mấy trăm vạn!

Ngụy Tử Phù cười lắc đầu: “Vẫn ổn, cũng chỉ khoảng bốn trăm vạn.”

“Cũng chỉ?”

Triệu Đại Vĩ giơ ngón tay cái lên.

Ngụy Tử Phù cũng lập tức cảm giác được bản thân hình như có chút giả ngầu, dùng sai từ rồi, vội vàng đỏ mặt cười nói: “Chi tiết nhỏ, không cần để ý.”

“Chúng ta vẫn nên nói chuyện chính trước đã.”

Cô ấy nói: “Chuyện của anh họ Ngô Thanh Sơn của tôi, tôi tin tưởng rằng đây chỉ là một vấn đề nhỏ trong quá trình phát triển khách sạn của chúng ta. Tương lai không lâu, cũng có thể chính là trong năm nay, khách sạn của chúng ta chắc chắn mở rộng đến các thành phố xung quanh.”

“Chiếc xe này cho anh, tôi là nghĩ đến lúc đó có thể còn cần anh làm chuyện này.”

Cô ấy chờ mong nhìn Triệu Đại Vĩ, cũng là hy vọng Triệu Đại Vĩ có thể đồng ý việc này.

“Được thôi.” Triệu Đại Vĩ đồng ý.

Anh cảm thấy việc này đúng là cần anh làm, bởi vì khách sạn có rất nhiều đồ vật phương diện cụ thể, cho dù là Lâm Tuyết Nhã hay Ngụy Tử Phù cũng đều không được!

Ví dụ như trên phương diện khống chế đồ ăn, chung *** *** bếp của khách sạn Trường Ca Thái Vi đều do anh tự tay dạy.

Vì vậy nếu trong tương lai có mở rộng, việc này vẫn cần anh dẫn đầu!

“Được.” Trong lòng Ngụy Tử Phù có chút đắc ý.

Bởi vì cô ấy đã thành công khiến Triệu Đại Vĩ chấp này ý tốt của mình!

Cô ấy còn nhớ lúc trước, sau khi Triệu Đại Vĩ trị bệnh cho cô ấy, thật ra cô ấy đã từng nhắc đến muốn tặng Triệu Đại Vĩ xe, nhưng mà Triệu Đại Vĩ nói tổ huấn là không thể dựa vào y thuật kiếm tiền vì vậy đã từ chối cô ấy.

Hôm nay, cô ấy cuối cùng dùng một cách khác để Triệu Đại Vĩ nhận lấy tấm lòng của cô ấy.

“Lên xe đi, anh lái thử xem, xem cảm giác thế nào.” Ngụy Tử Phù nói.

“Ừm.”

Triệu Đại Vĩ lên xe.

Ngụy Tử Phù và Phùng Giai ngồi ở ghế sau.

Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi là tay lái mới, lẽ nào các cô không sợ tôi không biết lái, gây ra chuyện nguy hiểm sao?”

Ngụy Tử Phù nói: “Tôi tin tưởng trình độ kỹ thuật của anh.”

“Nếu là như vậy, thế thì tôi sẽ thử xem.”

Vốn dĩ Long vương điển của Triệu Đại Vĩ có thể nâng cao ngũ giác, vì vậy trên phương diện điều khiển ô tô Triệu Đại Vĩ có sự nhận biết mạnh hơn người lại càng thành thạo hơn.

Xem ra Triệu Đại Vĩ không giống như là tay lái mới, ngược lại càng giống là tài xế lão làng.

Phùng Giai cười nói: “Đại Vĩ, mặc dù chiếc xe này là xe công vụ tặng cho cậu, nhưng cũng là một phần tấm lòng của Tử Phù chuẩn bị cho cậu. Vì vậy, bây giờ cậu có lời gì muốn nói không?”

Triệu Đại Vĩ có thể cảm nhận được ý muốn của Ngụy Tử Phù, vì vậy nói: “Ngoại trừ chuyện của khách sạn ra, còn cần tôi hồi báo cái khác nữa sao?”

Ngụy Tử Phù lắc đầu: “Không cần đâu, anh đừng nghe chị Giai nói lung tung.”

Phùng Giai trêu chọc: “Đại Vĩ, cái hồi báo này, tốt nhất đừng chờ người khác chủ động mở miệng. Con trai thì phải chủ động hơn một chút mới đúng.”

Triệu Đại Vĩ sững sờ!

Cũng đúng!

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Nếu là như vậy, lần sau lại đến, tôi chắc chắn sẽ mang theo tấm lòng của tôi!”

Ngụy Tử Phù liếc nhìn Phùng Giai, sau đó nói: “Thật sự không cần!”

“Ha ha ha.” Phùng Giai lộ ra một bộ dáng cười mà không nói.

Cô ấy trong lòng tự nhủ: Rõ ràng cô cũng rất chờ mong!

Dạo qua một vòng.

Ngụy Tử Phù và Phùng Giai xuống xe.

“Hôm nay tìm anh chính là vì chuyện này. Nếu như anh còn việc khác cần làm, thế thì anh mau đi làm đi, không cần phải để ý đến chúng ta.” Ngụy Tử Phù nói.

“Đúng thật là tôi có việc.” Trên mặt Triệu Đại Vĩ có hơi lúng túng: “Lần sau, tôi sẽ mang tâm ý của tôi đến, chắc chắn sẽ không khiến các cô thất vọng đâu.”

“Được rồi.” Ngụy Tử Phù cười, phất phất tay.

Triệu Đại Vĩ vừa mới chuẩn bị lái xe đi, đột nhiên anh dừng lại nói: “Cái xe moto ba bánh này của tôi tạm thời để ở chỗ này của cô vậy.”

Phốc!

Bất kể là Ngụy Tử Phù hay là Phùng Giai đều cạn lời.

Đã có Maybach rồi, còn cần gì xe moto ba bánh nữa!

Triệu Đại Vĩ yếu ớt nói: “Đã có yêu thích mới, không thể quên yêu thích cũ không phải sao?”

Nói xong, anh lập tức lái xe rời đi.

Chỉ để lại Ngụy Tử Phù và Phùng Giai, ở lại đó tiếp tục im lặng.

Rời khỏi Thế ngoại sơn trang.

Anh gọi điện thoại cho Vương Đại Trụ.

“Đại Trụ, bây giờ anh đang ở đâu?”

“Tôi đang ở chợ xe second-hand Thanh Kiều.”

“Được, anh ở đó đợi tôi một chút, tôi qua đó một chuyến.” Triệu Đại Vĩ nhìn ra Vương Đại Trụ hẳn là có xe vừa ý, nhưng lại xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.

Vì vậy, anh tới đó cũng có thể giúp đỡ Vương Đại Trụ quyết định.

...

Chợ xe second-hand Thanh Kiều!

Ở đây Vương Đại Trụ gặp được bạn cùng bàn hồi cấp hai là Trịnh Dao.

Trịnh Dao là nhân viên bán hàng trong chợ xe second-hand.

Trịnh Dao nói: “Đại Trụ, đây là xe tải nhỏ hãng Đông Phong, tôi cảm thấy xe này rất thích hợp cậu, cậu có thể suy nghĩ một chút.”

Vương Đại Trụ gãi gãi đầu.

Anh ta cũng cảm thấy chiếc xe này rất tốt đấy, hơn nữa anh ta cũng muốn có mặt mũi ở trước mặt Trịnh Dao, nhưng mà trên người anh ta không những không có tiền, lại còn không nhìn ra cái tốt xấu cr chiếc xe second-hand này.

Vì vậy, anh ta quyết định nhịn, không có ra tay.

“Tiểu Dao, em còn lải nhải với bạn cùng lớp của em à, anh ta có mua nổi hay không, trong lòng em không rõ hay sao?” Người nói chuyện chính là bạn trai của Trịnh Dao, cũng chính là Tề Hoa tổng giám đốc của cái chợ xe second-hand này.

“Có khách mới vừa đến, Tiểu Dao, em tiếp đãi đi.” Tề Hoa không nhịn được nói.

Trịnh Dao cảm thấy có chút lúng túng, nhưng không có cách nào khác chỉ có thể nói: “Ngại quá, Đại Trụ, giám đốc bảo tôi đi tiếp đãi khách khác.”

“Không sao.” Vương Đại Trụ cười, thật ra trong lòng rất nghẹn khuất.

Đây rõ ràng là bị coi thường.

Thế nhưng, đúng lúc Vương Đại Trụ cảm thấy lòng chua xót thì đột nhiên vù vù vù! Cách đó không xa, một chiếc Mercedes-Benz Maybach mới tinh, chạy về phía anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.