Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 230: Chương 230: Tề Hoa vô cùng đau đớn




Tề Hoa ở một bên, vừa khinh bỉ liếc nhìn Vương Đại Trụ, đột nhiên anh ta nhìn thấy có một Mercedes-Benz mới tinh lái về phía anh ta!

Tề Hoa vốnc là một người bán xe thế nên biết rất nhiều loại xe.

Nhìn chiếc Mercedes-Benz này hình như sang hơn những chiếc Mercedes-Benz khác rất nhiều, thế nên anh ta cảm thấy có chút bất ngờ: “Là Mercedes-Benz cấp S sao?”

“Không đúng, là Maybach cấp độ S!”

Tề Hoa chợt tỉnh ngộ, chiếc xe sang trọng có logo Mercedes-Benz ở trước mắt này, thật ra là Maybach của Mercedes-Benz.

Chẳng qua Mercedes-Benz Maybach 680, vẫn gắn logo Mercedes-Benz, vì vậy người bình thường cũng không thấy quá khác biệt, chỉ có người tỉ mỉ mới chú ý tới, xe này thật sự không rẻ!

Tề Hoa lập tức nở nụ cười tươi.

Anh ta mặc kệ chủ xe Maybach có phải là muốn tới chợ xe second-hand của anh ta mua xe hay không, dù sao anh ta có thể xây dựng được mối quan hệ, vậy là được rồi.

Trịnh Dao cũng kinh ngạc nói: “Là Mercedes-Benz, hình như là Mercedes-Benz rất cao cấp!”

Tề Hoa liếc mắt: “Đây là Mercedes-Benz Maybach, rẻ phải hơn trăm vạn, đắt cũng phải hơn mấy trăm vạn! Cao cấp hơn những chiếc Mercedes-Benz cấp độ S bình thường.”

Tuy Trịnh Dao không hiểu lời của Tề Hoa, nhưng nghe thấy hai chữ Maybach, cô ấy có thể lập tức hiểu ra, chủ xe chắc chắn không phải người bình thường!

Tề Hoa và Trịnh Dao đứng bên cạnh, giống như là đang kính đón.

Làm bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là vậy mà chiếc xe kia ngừng lại thật.

Lúc này.

Tề Hoa càng thêm khiếp sợ há to mồm: “Mẹ nó, thế mà lại là biển số Nam G88888, biển số xe này phải mất bao nhiêu tiền mới có thể mua được?”

Có thể nói biển số xe còn khiến người khác chấn động hơn là so với xe!

Trái tim nhỏ của Trịnh Dao rung động!

Quả thật!

Cái khác cô ấy có thể không biết, thế nhưng số đuôi 88888 này, người bình thường không kiếm được, đó là sự thật!

Ngay cả Vương Đại Trụ cũng bị biển số xe này làm cho kinh ngạc!

Ngược lại thì anh ta không chú ý tới xe cũng rất quý!

Triệu Đại Vĩ dừng xe ở trước mặt Tề Hoa và Trịnh Dao.

Đương nhiên trên thực tế là vì Vương Đại Trụ đã chắn mất đường khiến cho anh không có cách nào dừng ở bên cạnh Vương Đại Trụ.

Tề Hoa và Trịnh Dao vội vàng khom người, ánh mắt thì vẫn còn nhìn chằm chằm vào cửa xe.

Cửa xe mở ra.

Triệu Đại Vĩ đi ra từ trong xe.

“Ông chủ, ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài có chuyện gì không?” Tề Hoa khúm núm nịnh nọt hỏi.

Triệu Đại Vĩ phất phất tay.

Anh thẳng đi về hướng Vương Đại Trụ.

“Đại Trụ, anh chọn xong xe chưa?” Triệu Đại Vĩ hỏi.

Vương Đại Trụ kinh ngạc mở to hai mắt: “Anh Vĩ... ôi trời ơi, thật sự là anh Vĩ à! Xe này của anh là vừa mua hả? Còn biển số xe này là chuyện gì vậy, loại biển số xe này mà anh cũng kiếm được?”

Triệu Đại Vĩ cười cười: “Đợi lát nữa tôi từ từ nói với anh sau.”

“Trước tiên nói xem anh đã chọn xong xe chưa vậy? Nếu chọn xong rồi, thế thì mua thôi, tiền này tôi ứng tạm cho.” Triệu Đại Vĩ nói.

Vương Đại Trụ gãi gãi đầu: “Còn chưa đâu.”

“Nếu như ở đây không có, vậy thì đi chỗ khác xem xem.” Triệu Đại Vĩ cười nói.

Tề Hoa đứng ở một bên lập tức vừa khiếp sợ vừa hối hận.

Sao lại thế này!

Tại sao nhân vật lớn như vậy có thể làm bạn với tên nghèo kiết xác như Vương Đại Trụ đây?

Trịnh Dao lập tức trực tiếp hỏi: “Đại Trụ, đây là bạn của cậu sao?”

Vương Đại Trụ nói: “Đây là anh Vĩ, thật ra học cùng cấp hai với chúng ta đấy, nhưng mà không ở cùng một lớp.”

Tề Hoa lập tức chen vào nói, cười nói: “Thì ra tất cả mọi người là bạn học, vậy thì dễ nói rồi.”

Vương Đại Trụ nhìn thấy Tề Hoa như vậy, trong lòng không thoải mái.

Anh ta thầm nghĩ: Ba người chúng ta người nói chuyện, một người ngoài như anh chen miệng vào làm gì.

“Giám đốc Tề, anh đừng nói như vậy, tôi chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi, không với cao đến anh được!” Vương Đại Trụ đối chọi lại nói.

“Chuyện này...” Mặt Tề Hoa cứng đờ, cảm thấy mình vô cùng mất mặt.

Triệu Đại Vĩ cũng phát hiện một vài vấn đề, không nhịn được hỏi: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?”

Vương Đại Trụ nói một hơi chuyện vừa nãy cho Triệu Đại Vĩ nghe.

Triệu Đại Vĩ có hơi tức giận, nhịn không được nói với Tề Hoa: “Nếu như nơi đây không chào đón chúng tôi, thế thì chúng tôi đến thẳng tiệm khác mua là được.”

“Đừng mà!” Tề Hoa vội vã nói: “Vừa rồi tôi miệng thối, là tôi không đúng! Người anh em Đại Trụ, tôi nói xin lỗi có được không? Nếu sau này cậu muốn mua xe ở chỗ của tôi hoặc là dẫn bạn bè đến mua xe ở chỗ của tôi, tôi đều cho cậu ưu đãi có được không?”

Tề Hoa thật sự lo lắng.

Một phần là vì anh ta đã mất đi cơ hội tạo mối quan hệ với Lâm Đại Vĩ, một phần khác là nếu như Triệu Đại Vĩ vì vậy mà ghi hận muốn trả thù anh ta, vậy thì chẳng phải anh ta sẽ tiêu đời sao?

Tề Hoa hung hăng tát mình một cái.

Bốp!

Cú tát này vô cùng vang dội!

“Người anh em Đại Trụ, tôi mắt chó nhìn người kém, tôi thật sự sai rồi, cậu có thể nói ít lời hay với ông chủ này được hay không?” Tề Hoa nịnh nọt nhìn Vương Đại Trụ và Triệu Đại Vĩ.

Vương Đại Trụ nói: “Được rồi, chuyện này như vậy được rồi, chúng tôi muốn đến chỗ khách xem xem.”

Vương Đại Trụ tha thứ cho Tề Hoa, đây là điều không thể nào.

Nhưng mà anh ta cũng không muốn làm lớn chuyện này.

Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Đi thôi.”

“Đại Trụ, xin lỗi nha.” Trịnh Dao nhìn Vương Đại Trụ lên Triệu Đại Vĩ xe, trong lòng cảm giác khó chịu trăm điều.

Cô ấy nghĩ nếu không phải Tề Hoa, hiện tại ít nhất cô ấy cũng có thể tạo dựng được mối quan hệ với Vương Đại Trụ này, thế nhưng một câu của Tề Hoa đã hủy diệt cơ hội của cô ấy!

“Tề Hoa, em phát hiện anh thật sự là bắt chó đi cày thích xen vào việc của người khác! Em chỉ là giới thiệu xe với Vương Đại Trụ mà thôi? Là phiền đến công việc của anh hay sao!”

Trịnh Dao tức giận quay đầu đi.

Cô ấy cảm thấy cần thiết, sau khi cân nhắc đến Tề Hoa này.

Lần đầu tiên, cô ấy cảm giác được Tề Hoa này, rất không đáng tin cậy!

Vương Đại Trụ lên xe.

Anh lúng túng nói: “Anh Vĩ, cái xe moto ba bánh kia của tôi phải làm thế nào...”

Triệu Đại Vĩ: “...”

“Tôi làm thế nào thì anh làm thế ấy, không thấy tôi cũng không đi xe moto ba bánh hay sao?”

“Không giống nhau, anh Vĩ xe này là của bản thân anh, nhưng tôi thì là ngồi xe của anh Vĩ... lần sau, tôi vẫn còn phải dựa vào xe ba bánh để đi ra ngoài...”

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Sau này hãy nói, đừng nghĩ chuyện có chuyện không như thế nữa, nói không chừng lát nữa anh cũng có xe của mình rồi.”

Vương Đại Trụ nghĩ một chút, cảm thấy lời này rất đúng.

Hơn nữa, xe này của Triệu Đại Vĩ xa hoa như vậy, nhìn đồ vật bên trong, anh ta thật sự cũng ngại ngồi lên.

Anh ta cảm giác mình ngồi lên là sỉ nhục chiếc xe này!

Chẳng qua Triệu Đại Vĩ bảo anh ta yên tâm ngồi xuống.

Lúc này Vương Đại Trụ mới yên tâm, trong nội tâm rất hưng phấn, dù sao chiếc xe hơn trăm vạn, thật sự là lần đầu tiên anh được ngồi.

Vương Đại Trụ hỏi: “Anh Vĩ, xe này của anh bao nhiêu tiền?”

Triệu Đại Vĩ nói: “Xe công vụ của công ty, chắc là giá tầm khoảng bốn trăm vạn, bao gồm cả biển số xe này.”

“Bốn trăm vạn!”

Vương Đại Trụ tự nhủ trong lòng, sợ là cả đời mình kiếm không được nhiều tiền như vậy.

Khi đang nói chuyện, Triệu Đại Vĩ đã lái xe nhanh chóng đi mất ngay trước mặt Tề Hoa và Trịnh Dao.

Không bao lâu, anh đã lái xe tới một cửa hàng chuyên xe vận tải.

Triệu Đại Vĩ nói: “Đại Trụ, hay là tôi mua xe này, coi như là xe công vụ tôi cấp cho anh. Việc vận chuyển, anh cứ làm trước đi, về sau tôi sắp xếp cho anh công việc tốt hơn. Anh đến lúc đó rồi hãy mua xe cá nhân, như vậy tìm vợ cũng dễ tìm hơn.”

Lái xe, đặc biệt là lái xe vận tải nhỏ, chung quy cũng không kiếm được nhiều tiền.

Vì vậy, Triệu Đại Vĩ càng hy vọng Vương Đại Trụ làm một công việc có thể kiếm nhiều tiền.

“Cái này...” Vương Đại Trụ rất ngại.

“Cứ như vậy đi.” Triệu Đại Vĩ đi tới cửa hàng bán xe vận tải này.

Nhân viên bán xe ô tô nhìn thấy Triệu Đại Vĩ đi vào, không khỏi kinh ngạc và chấn động nói: “Triệu Đại Vĩ, Vương Đại Trụ!”

Lại liếc nhìn xe của Triệu Đại Vĩ, cô ta không khỏi ngạc nhiên nói: “Các anh phát đạt rồi nha! Biển số xe này, 88888, rất lợi hại... hơn nữa còn đi Mercedes-Benz!”

Triệu Đại Vĩ và Vương Đại Trụ sững sờ, lúc này mới phát hiện vậy mà nhân viên bán ô tô cũng từng là bạn học!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.