Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 127: Chương 127: Giải quyết dứt khoát, báo đáp trọng đại




Ánh mắt hiếu kỳ mà lại bội phục của Lâm Tuyết Nhã dừng trên người Triệu Đại Vĩ: “Vậy thì vấn đề đến rồi, chúng ta phải làm thế nào?”

“Không cần làm gì cả, tiếp theo chúng ta chỉ cần đợi là được.”

“Không cần làm gì cả?” Lâm Tuyết Nhã cực kì nghi ngờ.

Không phải là cô không tin Triệu Đại Vĩ mà là anh quá thần bí rồi nên khiến cô ấy cảm thấy hơi ngờ ngợ.

Nhưng cũng chính vì loại tự tin này của Triệu Đại Vĩ cộng thêm cảm giác thần bí mới khiến cho người chị lớn như cô hết lòng hết dạ đến thế với cậu em trai Triệu Đại Vĩ.

“Ôi, có phải mình đã đánh giá cao mị lực của bản thân không? Mình có thể chinh phục người đàn ông như vậy sao?” Lâm Tuyết Nhã cảm thấy dường như hi vọng này không lớn như trong tưởng tượng!

Thế nhưng Lâm Tuyết Nhã cũng không bỏ cuộc bởi vì cô ấy đã càng ngày càng thích Triệu Đại Vĩ.

Người đàn ông khác hoàn toàn không gây chút hứng thú nào cho cô.



Trong lúc Triệu Đại Vĩ chờ đợi ở bên này thì cùng lúc đó vẫn xảy ra một chuyện khác!

Sau khi Ngô Tuyết Dao được Triệu Đại Vĩ giúp đỡ, bởi vì cảm kích nên cô gọi điện cho người cha Ngô Hải của mình và vui vẻ nói: “Cha, mắt của con được một anh trai tốt bụng chữa khỏi rồi! Hơn nữa, nếu như hôm nay không phải anh trai tốt giúp thì con đã bị người khác ức hiếp rồi!”

Tim Ngô Hải rung động mạnh mẽ!

Từ trước đến nay, Ngô Tuyết Dao chính là tâm bệnh của ông ta.

Mặc dù Ngô Hải đã từng là cục trưởng thứ hai của chính quyền thành phố Phong Lâm nhưng con gái Ngô Tuyết Dao của ông ta có tính cách hơi hướng nội nên luôn bị người khác dùng ánh mắt khác thường mà đối đãi.

Mặc dù Châu Hải muốn nghĩ ra cách để thay đổi tình huống này nhưng hoàn toàn không thể thay đổi!

Cho dù ông ta quyền cao chức trọng đi chăng nữa nhưng ông ta có thể thay đổi cách nhìn của mọi người đối với xấu đẹp sao?

Rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi nhìn thấy Ngô Tuyết Dao đều nói cô xấu xí quái dị hoặc nói là người tàn tật.

Có vài đứa trẻ tuy không nói nhưng cũng có ý xa lánh Ngô Tuyết Dao.

Thây con gái của mình ở bên ngoài phải nhận kỳ thị như vậy, Ngô Hải thực sự vô cùng đau lòng.

Nhưng mà bây giờ Châu Tuyết Dao gọi điện nói với ông ta rằng vết thương trên đôi mắt con bé đã hoàn toàn khỏi rồi?

Phản ứng đầu tiên của ông ta là: Không thể nào!

Phản ứng thứ hai: Con gái không biết nói dối!

Trong loại tâm trạng phức tạp này, ông ta bất giác hỏi: “Tuyết Dao, điều con nói là thật chứ?”

“Cha, tất cả đều là thật, anh trai tốt bụng kia là một người rất tốt!”

“Tuyết Dao, có thể gọi video với cha không?”

Châu Hải vô cùng kích động nhưng càng kích động thì ông ta càng gấp gáp muốn nhìn thấy, cuối cùng thì thì con gái ông ta khôi phục được bao nhiêu.

Lập tức!

Ngô Tuyết Dao tiến hành gọi video với Châu Hải.

Trong video, Châu Hải có thể nhìn thấy đôi mắt Châu Tuyết Dao trắng nõn, không còn chút vết máu bầm nào. Quan trọng hơn là đôi mắt của Ngô Tuyết Dao vốn tản ra ánh sáng đạm mạc vì từng bị thương thì nay cũng sáng ngời có thần hơn!

“Thần y à!”

Nghĩ đến bản thân đã từng tìm qua rất nhiều bác sĩ có tiếng đều không cách nào thay đổi được tình trạng đó nhưng cái người “anh trai tốt bụng” này thế mà có thể giúp NgôTuyết Dao giải quyết vấn đề nhanh như vậy. Ngô Hải bỗng kêu lên, chắc chắn đối phương là thần y!

Thế là Châu Hải hỏi: “Con biết anh trai tốt kia tên gì không? Chúng ta cần phải báo đáp ân tình cho thật tốt!”

“Không biết... Con đã hỏi tên anh ấy nhưng anh ấy nói cứ gọi anh ấy là anh trai tốt bụng là được rồi.”

“Hở?”

Châu Hải cảm thấy vô cùng kỳ lạ!

Làm việc tốt không để lại tên sao?

Thần bí như vậy?

Mặc dù “anh trai tốt bụng” dường như hoàn toàn không muốn lưu lại tên tuổi nhưng Ngô Hải lại không muốn làm người biết ơn mà không báo.

Vi thế Ngô Hải nói: “Tuyết Dao, con kể thật tỉ mỉ câu chuyện cho cha nghe một chút, đặc biệt là địa điểm vị trí, kể cho ba nghe một lần xem.”

“Vâng.” Thế là Ngô Tuyết Dao bèn kể cặn kẽ những chuyện đã trải qua cho Ngô Hải nghe.

“Được, cha biết rồi, con yên tâm đi, nếu như cha có thể tìm thấy anh trai tốt bụng đó của con thì chắc chắn cha sẽ dẫn con theo để cảm tạ trước mặt anh ấy.”

“Cảm ơn cha!”

“Lên lớp học đi.” Châu Hải ngắt video, sau đó gọi điện đến bên giám sát và điều khiển để điều lấy video về đoạn đường Châu Tuyết Dao được cứu.

Không lâu sau.

Video giám sát đã xuất hiện trong máy tính ở phòng làm việc của Châu Hải.

“Người này là...” Châu Hải luôn cản thấy người này có hơi quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ ra, rốt cuộc người này là ai.

“Đợi đã!”

Qua một hồi, cuối cùng ông ta đã ngớ ra, hình như trước đây ông ta có thấy một video, là một quảng cáo liên quan đến túi thơm.

Dường như nhân vật chính trong video quảng cáo đó chính là người giúp Ngô Tuyết Dao kia.

“Túi thơm... Trị cho Tuyết Dao...”

Liên hệ túi thơm và con gái của mình lại với nhau, Ngô Hải bỗng nghĩ thông suốt: Đây chắc chắn là cùng một người!

Trên thực tế, bản thân Ngô Hải cũng đề cử mua một cái túi thơm trong nhóm bạn bè, sau khi quay về dùng thì phát hiện nó vô cùng tốt, thế là mua nhiều thêm mấy cái cho cha mẹ mình và cả cha mẹ vợ.

Chính vì hiểu rõ hiệu quả của loại túi thơm này mà Châu Hải chắc chắn rằng, người làm ra túi thơm này khẳng định là bác sĩ có y thuật khá cao.

Mà hiện tại, Châu Tuyết Dao cũng được thần y cứu!

Liên kết những điều này lại, Châu Hải lập tức đi điều tra xem người làm ra túi thơm là ai.

Bởi vì những tư liệu như thế này rất dễ tìm được trên mạng, hơn nữa khách sạn Trường Ca Thái Vi bên kia cũng nói rõ người đã làm ra túi thơm nên Ngô Hải không tốn bao nhiêu thời gian đã biết được người giúp con gái ông ta, chính là ông chủ khách sạn Trường Ca Thái Vi, Triệu Đại Vĩ!

“Thật trùng hợp, thế mà là ông chủ khách sạn Trường Ca Thái Vi...”

Bởi vì bên chính quyền thành phố đang thảo luận địa điểm cử hành hội nghị sau này sắp xếp ở khách sạn Thiên Duyệt hay khách sạn Trường Ca Thái Vi nên Châu Hải có ấn tượng vô cùng sâu sắc với khách sạn Trường Ca Thái Vi.

Đồng thời, các đồng nghiệm xung quanh cũng khen không ngớt về khách sạn Trường Ca Thái Vi.

Vì thế chỉ trong chốc lát mà biết rằng, người cứu con gái ông ta chính là ông chủ khách sạn Trường Ca Thái Vi thì ông ta vừa kinh ngạc lại vừa hoài nghi.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng một phen, ông ta cười: “Tên này là một nhân tài đáng được bồi dưỡng.”

“Sở dĩ cậu ấy nói bản thân là anh trai tốt bụng là vì không muốn mình hoài nghi việc làm của cậu ấy sao?”

Châu Hải khẽ cười: “Thật ra tôi vốn cũng có ý định dùng khách sạn Trường Ca Thái Vi làm nơi tổ chức hội nghị chính quyền thành phố. Giờ đây, cậu làm như vậy đã khiến cho suy nghĩ trong lòng tôi càng kiên định hơn.”

“Vừa hay chiều nay phải mở họp thảo luận chuyện này, tôi sẽ giúp cậu một tay, giúp cậu giải quyết dứt khoát!”

Thật ra Châu Hải cũng biết vài người có giao tình không nhỏ với ông chủ khách sạn Thiên Duyệt, đến lúc thảo luận thì chắc chắn sẽ có người phản đối ý kiến của ông ta.

Nhưng mà ông ta thân là cục trưởng thứ hai của chính quyền thành phố, đương nhiên sức nặng phải hơn người khác một chút.

Lời ông ta nói ra, người khác có muốn nói gì thêm cũng không dám.

Càng huống hồ, vốn dĩ sự lựa chọn giữa khách sạn Thiên Duyệt và khách sạn Trường Ca Thái Vi lần này là bên khách sạn Trường Ca Thái Vi chiếm ưu thế rõ rệt.

Ưu thế duy nhất của khách sạn Thiên Duyệt chính là tư cách cũ, chính quyền thành phố đã từng tổ chức rất nhiều hội nghị tại khách sạn Thiên Duyệt.

Đáng tiếc, thiên hạ không có chuyện gì mãi mãi không thay đổi!

Tư cách cũ nếu tụt hậu thì chắc chắn vẫn sẽ bị đào thải!

Ngay lập tức!

Buổi chiều lúc mở họp, Châu Hải đã nói ra ý kiến của bản thân.

Vù!

Những người khác thấy Châu Hải nghiêng về khách sạn Trường Ca Thái Vi thì trong nháy mắt thế cục đã đảo hướng thiên về một bên Trường Ca Thái Vi!

Reng reng reng!

Nhân viên chính quyền thành phố gọi điện cho bên khách sạn Trường Ca Thái Vi để nói rõ sau khi chính quyền thành phố mở họp sẽ lấy địa điểm ở trong khách sạn Trường Ca Thái Vi.

“Được, hiểu rồi!”

Lúc Lâm Tuyết Nhã nghe được tin tức này thì bỗng chốc sợ ngây người!

Lâm Tuyết Nhã nói: “Tổng giám đốc Triệu, chuyện này sẽ không phải cậu làm chứ? Tuy tôi nghe nói bên chính quyền thành phố chọn địa điểm mở họp nhưng vì mối quan hệ hùng hậu với khách sạn Thiên Duyện nên tôi không thể nào tranh thủ được, thế là tôi không làm gì cả.”

“Thế mà bây giờ bọn họ lại chọn khách sạn chúng ta làm địa điểm, điều này thật sự khiến người ta bất ngờ!”

“Đại Vĩ, nói mau, có phải cậu làm không?”

Lâm Tuyết Nhã vô cùng mong chờ.

Thấy Triệu Đại Vĩ chỉ cười cười mà không có trực tiếp trả lời thì Lâm Tuyết Nhã bèn vươn ‘móng vuốt’ ra gãi lên người Triệu Đại Vĩ.

“Lâm Tuyết Nhã, đừng gãi chỗ đó mà!”

Cho dù công lực Triệu Đại Vĩ có thâm hậu đến đâu thì cũng không chịu được bị cù lét vào nách, vì vậy anh đã không ngồi vững mà ngã dựa ra sau.

Lâm Tuyết Nhã bị bất ngờ không kịp chuẩn bị nên cũng ngã lên người Triệu Đại Vĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.