Thân thể mềm mại của Lâm Tuyết Nhã áp lên người Triệu Đại Vĩ khiến anh có chút không chịu nổi.
Chính Lâm Tuyết Nhã cũng không ngờ đến cuối cùng sẽ là kết quả như thế này.
Cô nói: “Triệu tổng, hoá ra cậu dễ bị đẩy ngã như vậy...”
“Nếu như chị nói loại đẩy ngã này thì đương nhiên là khá dễ, còn nếu chị muốn biểu đại ý khác thì chưa chắc nha.”
Triệu Đại Vĩ vừa cảm nhận mùi hương trên người Lâm Tuyết Nhã, tự nhủ người phụ nữ này thật xinh đẹp, vừa khiến người ta rung động mê muội vừa cố gắng giữ vững bản tâm.
Không thể để hình tượng cao lớn của bản thân bị huỷ hoại trong chốc lát!
Cái gọi là bản lĩnh khống chế chính là khiến cho cấp dưới mãi mãi giữ sự kính sợ với mình, cảm thấy mình thâm sâu không lường được, là kiểu người bọn họ thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Đồng thời, quan hệ giữa cấp dưới và cấp trên cũng nên là quan hệ bạn bè chứ không phải nghiêm khắc phân rõ trên dưới!
Lâm Tuyết Nhã và Triệu Đại Vĩ chắc chắn đã là mối quan hệ bạn bè rất tốt nhưng Lâm Tuyết Nhã vô tình hay cố ý muốn đẩy cái tầng quan hệ này lên, điều này có chút làm khó Triệu Đại Vĩ.
Nghĩ đến đây, Triệu Đại Vĩ cảm thấy người làm việc lớn không thể sa vào những việc nhỏ, ngoại trừ những lúc không nhịn được!
Ừm!
Bây giờ Triệu Đại Vĩ vẫn có thể nhịn được, thế là khẽ đẩy cánh tay Lâm Tuyết Nhã, nói: “Chị Tuyết Nhã, chị sẽ không ở mãi trên người tôi chứ? Chị như vậy thì có thể em phải phạm tội đó!”
“Cậu phạm tội thế nào?”
Lâm Tuyết Nhã khá hăng hái, hơn nữa dán vào rất gần, hai người có thể cảm nhận được cả hô hấp của nhau.
Triệu Đại Vĩ khẽ đẩy Lâm Tuyết Nhã ra, lắc đầu: “Sai lần như thế này tôi vẫn không thể phạm, ít nhất là bây giờ không thể. Công ty mới vừa đi vào quỹ đạo, loại chuyện này, không làm được.”
Lâm Tuyết Nhã không khỏi sững sờ!
Hoá ra Triệu Đại Vĩ là vì công ty nên mới dùng thái độ như vậy đối với cô ấy.
Mà cái này cũng là điều Lâm Tuyết Nhã có đủ khả năng để hiểu.
Thân là người từng trải ở thương trường, sao cô có thể không biết giữa cấp trên và cấp dưới sinh ra tình cảm nam nữ là điều trí mạng nhất?
Chỉ là, làm một cấp dưới thì Lâm Tuyết Nhã cảm nhận không sâu sắc.
Nếu như có cấp dưới theo đuổi cấp trên như cô thì cơ bản Lâm Tuyết Nhã cũng sẽ lựa chọn giống như Triệu Đại Vĩ.
Cái này, có thể chính là dục vọng chinh phục.
Đúng là Lâm Tuyết Nhã muốn thuần phục con ngựa mãnh liệt Triệu Đại Vĩ này!
Lâm Tuyết Nhã đứng dậy, chỉnh đốn quần áo, vén tóc dài qua vai rồi vấn lên, vẫn xinh đẹp mà cao quý như vậy.
Cô nói: “Triệu tổng, bây giờ chúng ta có được sự xem trọng của bên chính quyền thành phố để tương lai chúng ta tiếp tục phát huy, cung cấp nền móng tốt hơn ở Phong Lâm, hẳn là chúng ta nên chúc mừng!”
“Chúc mừng thế nào?”
“Tối nay cùng nhau đi ăn bữa cơm, được không?”
“Được.” Ánh mắt Triệu Đại Vĩ hơi thâm thuý, đáp: “Tối nay đúng là phải ăn một bữa cơm tại khách sạn.”
Lời của anh có có ý tứ sâu xa.
…
Có người vui mừng thì đương nhiên cũng có người ưu sầu.
Tin tức của khách sạn Thiên Duyệt bên này nhanh nhẹn hơn tin tức bên khách sạn Trường Ca Thái Vi, thế nên trong thời gian đầu tiên, Phan Diễm Hồng đã biết khách sạn Thiên Duyệt đã mất đi tư cách làm nơi tổ chức hội nghị.
Mặc dù nói chính quyền thành phố mở cuộc họp, nhìn như không có gì béo bở cả nhưng trên thực tế thì đối với một khách sạn mà nói, thật sự là vô cùng quan trọng!
Thứ nhất, chính quyền thành phố mở họp trong khách sạn sẽ chứng tỏ chính quyền thành phố công nhận khách sạn đó!
Thứ hai, khách sạn cũng có thể bởi vậy mà có được quan hệ với nhà nước, sau này gặp phải chuyện gì ít nhất cũng có thể giải quyết trước một bước, sẽ không quá bị động.
Thứ ba, bình thường chiêu đãi khách ở tầng cao như quan chức nhà nước như doanh nhân, khách nước ngoài hoặc là lãnh đạo cấp cao đang thu hút đầu tư thì có thể đều sẽ chọn khách sạn bọn họ mà mở họp.
Quan hệ ba tầng lợi - hại như vậy, khách sạn Thiên Duyệt có thể nói là tổn thất nặng nề, còn khách sạn Trường Ca Thái Vi chẳng những thanh danh vang dội mà còn đạt dược sự công nhận của nhà nước, điều này cực kỳ chí mạng đối với khách sạn Thiên Duyệt!
Phan Diễm Hồng hơi hoảng!
Lưu Trường Thịnh thì gửi cái tin tức trong vòng bạn bè: “Khách sạn Trường Ca Thái Vi muốn trong một tháng đánh tan khách sạn Thiên Duyệt chúng ta mà cũng không nghĩ xem chúng xứng không?”
“Khách sạn Thiên Duyệt chúng ta chính là khách sạn bảng hiệu lâu đời của Phong Lâm, nội tình thâm hậu, không phải là đám người miệng còn hôi sữa Triệu Đại Vĩ và Lâm Tuyết Nhã kia có thể tưởng tượng.”
Một giây sau!
Bạn bè của Lưu Trường Thịnh bèn gọi điện cho ông ta: “Lưu tổng, địa điểm của hội nghị chính quyền thành phố đặt ở khách sạn Trường Ca Thái Vi, hoàn toàn không có chọn Thiên Duyệt chúng ta!”
“Gì cơ?”
Trong lòng Lưu Trường Thịnh trào dâng cơn sóng lớn!
Ông ta vội vàng nhìn lại vòng bạn bè của mình, phát hiện đã có nhiều người like ngay từ giây đầu, hơn nữa còn để lại bình luận.
“Lưu tổng, ông không cần tranh chấp với người ngu!”
“Khách sạn Trường Ca Thái Vi thật sự là đá trúng miếng sắt còn không tự biết.”
“Ha ha ha ha, đám người bọn họ hoàn toàn không biết rằng sự thâm sâu không lường được của Lưu tổng chúng ta!”
Cái mặt già nua của Lưu Trường Thịnh vừa xanh vừa trắng.
Cuối cùng ông ta quyết đoán xoá vòng bạn bè của mình.
“Sao vậy? Lão Lưu, sao vừa rồi ông lại xoá vòng bạn bè?” Đột nhiên có một người bạn hỏi.
Phốc!
Lưu Trường Thịnh đã sắp phun ra một ngụm máu!
Thật sự là hết chuyện để nói!
Nếu không phải nể mặt tình bạn thì ông ta thật sự muốn chặn đối phương từ ban đầu rồi!
Ông ta hoàn toàn không trả lời người bạn không có nhãn lực kia mà xoay người đi về phía khách sạn Thiên Duyệt.
Ông ta muốn hỏi kỹ xem rốt cuộc Phan Diễm Hồng đã làm việc thế nào mà cả chuyện này cũng có thể làm hỏng!
Hùng hùng hổ hổ, Lưu Trường Thịnh ngồi Maybach một đường đến khách sạn Thiên Duyệt!
“Maybach?”
“Vãi, đây là đại lão!”
Người có tiền ở Phong Lâm cũng không nhiều, có tiền lái được Maybach lại càng ít hơn nhưng Lưu Trường Thịnh chắc chắn mua được, cũng bảo dưỡng được chiếc xe sang như vậy!
“Lưu tổng!” Phục vụ nhìn thấy Lưu Trường Thịnh thì lập tức đứng dậy kêu lên.
Nhưng mà Lưu Trường Thịnh hoàn toàn không có tâm tư để ý đến bọn họ, trực tiếp đi đến văn phòng của Phan Diễm Hồng.
“Lưu tổng làm sao thế?”
“Sắc mặt Lưu tổng có vẻ rất đáng sợ!”
Đã đến văn phòng Phan Diễm Hồng nhưng Lưu Trường Thịnh lại không nhìn thấy Phan Diễm Hồng.
Lưu Trường Thịnh gọi điện cho Phan Diễm Hồng: “Quay về văn phòng!”
“Vâng, Lưu tổng!”
Phan Diễm Hồng nghe điện thoại mà tâm tình càng thêm bất an.
Đánh mất tài nguyên quan trọng như vậy, chắc chắn Lưu Trường Thịnh sẽ không bỏ qua cho cô ta một cách dễ dàng như vậy!
Nghĩ đến đây, lần đầu tiên Phan Diễm Hồng cảm thấy sợ hãi như thế.
Cô ta đạp lên giày cao gót, lộp cộp quay về văn phòng của mình.
Tuy mặc váy đen cao quý mà đẹp lạnh lùng nhưng Phan Diễm Hồng như thế ở trong mắt Lưu Trường Thịnh cũng chỉ là một con chó, cùng lắm xem như một con chó cái cao quý...
Nhìn thấy Phan Diễm Hồng vẫn bộ dạng đẹp lạnh lùng thì Lưu Trường Thịnh không có bất kì thương hương tiếc ngọc nào mà tát một cái lên mặt Phan Diễm Hồng!
Bốp!
m thanh cực lớn kèm theo tiếng ngã của Phan Diễm Hồng trong văn phòng tạo ra một bầu không khí khiến người ta hít thở không thông!
Khuôn mặt già nua của Lưu Trường Thịnh dữ tợn, mắng: “Lão tử nuôi cô là để cô thay tôi làm việc như thế này sao? Phan Diễm Hồng, có phải cô cảm thấy bản thân rất đáng gờm, cảm thấy có thể không cần dùng tâm để làm việc cho tôi nữa đúng không?”
Lưu Trường Thịnh ngồi xổm xuống trước mặt Phan Diễm Hồng, vươn tay ra bóp lấy cằm cô ta: “Phan Diễm Hồng, nếu như tôi không nhớ lầm thì bệnh của cha cô hình như là được Triệu Đại Vĩ chữa khỏi?”
Trái tim Phan Diễm Hồng thắt chặt lại trong phút chốc!